Vào năm tôi năm tuổi, một người phụ nữ mặc quần áo sang trọng với vẻ mặt mệt mỏi đang dắt tay một cô bé tầm bốn tuổi, người phụ nữ đó nhìn tôi mà thất thần ngơ ngẩn.
Cô bé kia chỉ tay vào tôi rồi hỏi: “Mẹ ơi, anh ấy trông giống anh trai quá!”
Người phụ nữ ấy thất vọng lắc đầu: “Đó không phải là anh trai con, chúng ta đi thôi!”
Cô bé giật mạnh góc áo của mẹ mình: “Mẹ, chúng ta dẫn anh đó về nhà cùng mình được không? Chờ sau này tìm được anh trai, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui vẻ!”
Bà Hàn không tìm được đứa con trai đã mất tích của mình nên bà ta đã nhận nuôi tôi.
Nhà bọn họ rất giàu, đối xử với tôi cũng vô cùng tốt. Cô bé kia cũng vô cùng đáng yêu, tôi dần dần mở lòng và đón nhận bọn họ.
Tôi được hưởng sự giáo dục tốt đẹp, được hưởng đãi ngộ như thiếu gia nhà họ Hàn.
Tuy nhiên vào năm tôi mười bảy tuổi.
Bọn họ đã tìm được thiếu gia nhà họ Hàn chân chính, muốn đưa cậu ta về nhà.
Mặc cho ai nhìn thấy một kẻ thay thế mình nhiều năm cũng đều sẽ không thích kẻ đó, vì thế bọn họ bắt tôi phải dọn ra khỏi nhà.
Tôi rất tức giận. Dựa vào cái gì mà muốn tôi trả lại tất cả chứ?
Thì ra từ trước đến nay tôi chỉ là một thứ thay thế.
Tôi cho rằng khi bản thân đối xử chân thành với bọn họ thì bọn họ cũng sẽ đối xử thật lòng với tôi, nhưng không ngờ rằng chờ đến khi người thật trở về, tôi lại chẳng là thứ gì cả.
Tôi tựa như một trò đùa mà tồn tại.
Bọn họ gọi tôi tới thì tới, đuổi đi thì đi.
Dựa vào cái gì chứ? Tôi không phải là thứ đồ chơi để bọn họ trêu đùa lúc nhàm chán.
Lần đầu tiên tôi bắt đầu kế hoạch trả thù bọn họ. Tôi mua chuộc bác sĩ, đưa những người nhà dối trá kia của mình vào bệnh viện tâm thần. Tôi nói: “Bọn họ vì nhớ con trai mình cho nên tinh thần thất thường, hy vọng bọn họ sớm bình phục.”
Mà Hàn Thụy, vị thiếu gia nhà họ Hàn chân chính kia bị tôi đưa ra nước ngoài du học. Trường học nơi đó là trường nội trú, sau khi kết thúc một học kỳ mới có thể rời trường.
Tôi bắt đầu tiếp quản tập đoàn Hàn thị, dùng những thủ đoạn quyết tuyệt để mở rộng Hàn thị, khiến nó phát triển vượt bậc.
Tuy rằng trên tay tôi không có gánh mạng người, nhưng vì khai phá địa ốc, mạnh mẽ bắt ép phá bỏ và di dời cho nên đã khiến rất nhiều người bởi vậy mà vợ con ly tán, không nhà để về.
Vào năm mười chín tuổi.
Tôi thích một cô gái, cô ấy tên là Lâm Tâm Tâm.
Cho dù cô ấy làm công việc thấp nhất, nhưng nụ cười của cô ấy lúc nào cũng rất ngọt ngào, tựa như ánh nắng chiếu xuống từ trên bầu trời kia vậy.
Tôi bắt đầu chú ý tới cô ấy, nhưng sau đó lại phát hiện cô ấy có liên lạc với một người đàn ông, quan hệ của hai người rất thân mật.
Mà người đàn ông đó là Bạch Mặc, một ca sĩ quốc tế, được tôn xưng là nam thần quốc dân. Người hâm mộ của anh ta trải rộng khắp nơi trên thế giới.
Chỉ cần anh ta đứng trên sân khấu, ca khúc của anh ta, vũ đạo của anh ta liền có thể bắt giữ linh hồn người ta, khiến trái tim bọn họ theo đó mà loạn nhịp.
Lúc tôi nghe nói anh ta muốn bày tỏ tình cảm với cô ấy trong buổi biểu diễn ở nước ngoài, mà anh ta lại còn là trúc mã của cô ta. Khi đó tôi vô cùng sợ hãi, tôi thật sự không có hy vọng chiến thắng.
Tôi tra cứu rất nhiều tư liệu liên quan đến y học, làm thế nào mới có thể khiến cho người khác mất trí nhớ. Tôi tính toán mọi thứ rất tốt, đã lái xe đâm vào cô ấy.
Sau khi tỉnh lại, cô ấy đã thật sự mất trí nhớ, cũng quên hết mọi chuyện trước kia.
Tôi đi trước một bước để tiếp cận, trở thành bạn bè của cô ấy.
Mà cô ấy lại trở nên chán ghét trúc mã của mình, tôi cảm thấy xác suất thành công của bản thân rất lớn.
Nhưng Bạch Mặc lại quá thường xuyên quấy rầy cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ thích anh ta.
Vì thế, tôi dùng cha mẹ nuôi để ép em gái mình là Hàn Nghiên Hi, để cô ta chiếm lấy trái tim của Bạch Mặc. Nếu nhà họ Hàn có thể dùng Bạch Mặc thì đó cũng là một sự trợ giúp rất lớn.
Nhưng Hàn Nghiên Hi lại thật sự khiến tôi quá thất vọng.
Tôi sợ mất đi Lâm Tâm Tâm, thiết nghĩ chỉ cần thân thể cô ấy là của tôi, vậy thì trái tim cô ấy cũng sẽ là của tôi. Tôi thật sự không muốn mất cô ấy, không muốn đánh mất cô gái tựa như ánh mặt trời đó.
Nhưng Bạch Mặc đã phá hủy chuyện tốt này của tôi mấy lần liên tiếp, cuối cùng tôi đã bị bắt vào tù.
*
Đề cử một truyện của một người bạn chưa rõ nam hay nữ của tôi viết: “Mau xuyên nữ phụ: Vai ác BOSS gập ông đập lưng ông”