Bạch Mặc vươn bàn tay đang quấn băng trắng, định vuốt tóc của Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản nhả tay anh ra, bĩu môi nói: “Tay của anh xấu chết đi được, đừng động vào tôi!”
Bạch Mặc cũng nhìn tay mình, bàn tay anh dừng lại ở giữa không trung, cười sủng nịnh: “Đúng là xấu thật, anh không động vào em nữa là được!”
Anh buông cô ra, ngồi dậy, người anh tạo thành một cái bóng dưới ánh đèn, trông thật cô đơn.
Sự im lặng của anh khiến Kim Đản Đản có chút không thể chịu đựng được, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi chột dạ.
Cô cầm cánh tay đang băng bó của anh qua, trên băng gạc màu trắng dính vài đốm đỏ của máu. Mắt cô hơi đỏ lên, lẩm bẩm: “Băng bó xấu chết đi được, tôi giúp anh sửa lại!”
Bạch Mặc không trả lời, để mặc cô băng bó giúp.
Trong đầu anh tưởng tượng ra một hình ảnh tình cảm ấm áp.
Trên thực tế là…
Vẻ mặt Kim Đản Đản đầy đau khổ, tay cầm tăm bông và cồn, cố gắng không nhìn đi chỗ khác: “Trông đau quá, để tôi khử trùng cho anh trước.”
Cô cầm bông gòn thấm cồn chấm hồi lâu. Bạch Mặc đau đớn kêu lên, thấy một miếng thịt nơi vết thương bị cô chọc rơi ra, mắt anh rưng rưng.
Kim Đản Đản liếc nhìn một cái: “Ôi… chảy máu rồi, để tôi khử trùng lại cho anh.”
Cô lại lấy một cây tăm bông thấm cồn khác, quay đi lau vết thương cho Bạch Mặc, bên trong có một mảnh gương vỡ bị cô chọc đâm vào sâu thêm, Bạch Mặc đau đớn kêu ra một tiếng.
Anh đau đến nỗi hai mắt đỏ hoe, nước mắt sắp trào ra hốc mắt, mấy hình ảnh ấm áp giúp băng bó vết thương trong phim truyền hình đều là giả dối!
Anh cầm lấy tăm bông trong tay Kim Đản Đản: “Để anh tự khử trùng, lát nữa em băng bó giúp anh là được!”
Kim Đản Đản còn đang mong có người đến giúp, việc này quá tàn nhẫn, cô làm không nổi.
Vậy nên Bạch Mặc thở dài trong lòng một hơi, sau đó tự rửa sạch vết thương, cuối cùng chưa đầy mười lăm phút đã xử lý xong.
Sau đó, Kim Đản Đản băng bó cho anh, đến cuối còn thắt một cái nơ con bướm dễ thương.
Cô băng bó xong, phát hiện anh đã nhắm mắt ngủ thiếp đi trên giường từ lúc nào.
Khuôn mặt hoàn mỹ đẹp như tượng tạc, mái tóc trắng như tuyết, lông mi hơi cong lên, tiếng hít thở đều đều.
Lúc này, anh không còn vẻ tà mị như thường ngày nữa, không còn đáng ghét như bình thường. Trông anh rất ngoan ngoãn, có thể coi là một mỹ nam!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản tiến lại gần, nhìn anh chằm chằm. Làn da tốt quá, mặt cô đã sắp dính vào mặt anh đến nơi rồi mà vẫn không nhìn thấy lỗ chân lông trên mặt anh, trên mặt anh còn có lông tơ rất nhỏ.
Đôi môi của anh có màu hồng, có ít ánh sáng ẩm ướt phản chiếu lên.
Vừa nghĩ lại ban nãy bị anh cưỡng hôn, khuôn mặt nhỏ bé của Kim Đản Đản liền đỏ bừng. Cô chạm vào môi mình, lúc nãy cô vẫn chưa cảm nhận rõ cảm giác chạm vào môi anh là như thế nào.
Hay là?
Hôn lại một lần nữa?
Cô khẽ nhíu mày suy tư, dù sao anh cũng ngủ say rồi, không biết được đâu!
Kim Đản Đản nhắm mắt lại, môi cô đặt nhẹ lên môi anh, cảm giác rất mềm mại, ấm áp, ừm, còn có mấy phần thoải mái nữa.
Môi cô vừa mới rời đi, Bạch Mặc liền mở mắt ra. Trong mắt anh có một ngọn lửa bùng lên, như muốn thiêu đốt cô.
“Hôn anh xong định bỏ đi như vậy à?” Khoé miệng Bạch Mặc cong lên, tạo thành một đường cong tà mị. Anh vòng tay qua cổ Kim Đản Đản, xoay người đè cô xuống dưới thân, hôn lên môi cô.
Một lúc lâu sau.
Kim Đản Đản bị hôn đến nỗi hai mắt mơ màng, thở gấp. Bạch Mặc nhìn lồng ngực nhấp nhô của cô, ánh mắt tối sầm lại, vươn tay ra lần mò theo bản năng.
Sự đụng chạm xa lạ khiến Kim Đản Đản bừng tỉnh ngay lập tức, mặt đỏ như tôm luộc. Cô tát vào mặt Bạch Mặc một cái, hét lớn: “Bạch Mặc, tôi muốn giết anh!”
*
Thượng tiên: Xin thật nhiều bình chọn để an ủi tâm hồn tổn thương của tôi!