Tám đại mỹ nam đi lên sân khấu, đứng ở phía sau Bạch Mặc, lấy anh là trung tâm bày ra tư thế vô cùng ngầu!
Tiếng nhạc vang lên, mọi người cùng phiêu theo giai điệu. Bạch Mặc nhảy một bài vũ đạo rất hiện đại, đồng thời anh cất tiếng hát:
“Còn nhớ rõ gương mặt hồn nhiên tươi cười của em, cô bé dễ thương với tóc thắt bím hai bên.”
“Một lần ly biệt chính là mười năm, gặp lại còn có thể nhận ra nhau?”
“Tương ngộ em lần nữa sau cuộc chia lìa mười năm, em còn nhớ rõ không chúng ta đã từng~”
“Đã từng nắm tay nhau chạy dưới ánh mặt trời, gặp lại sẽ là cảnh tượng như thế nào.”
Giai điệu lúc mới đầu là vui vẻ, mang theo hoài niệm, tiếp theo lại trở nên có chút bi thương.
“Anh vẫn luôn chờ mong được gặp lại em lần nữa, muốn hát cho em nghe bài hát này!”
“Lúc gặp lại, em đã quên anh là ai, mà gương mặt tươi cười của em lại đang nhìn người khác.”
“Là ai khó có thể đi vào giấc ngủ vào ban đêm, chỉ vì tưởng tượng được em nhớ tới?”
“Lời thề khi còn bé, vui vẻ đã qua, làm sao em có thể nói quên là quên?”
“Anh vẫn luôn yên lặng bảo vệ em, chỉ mong một ngày nào đó em có thể nhớ lại!”
……
Các fans bị ảnh hưởng bởi tiếng hát của anh, nam chính trong ca khúc này thật sự quá bi thương. Mỗi người đều vung vẩy gậy huỳnh quang, có người đã khóc không thể tự kiềm chế.
Sau khi bài nhảy kết thúc, môi Bạch Mặc mấp máy mấy tiếng với máy quay phim: “Cô bé ngốc, anh chờ em nhớ lại!”
Các fans hâm mộ đang im lặng nghe kết thúc của ca khúc, cả khán đài vẫn một mảnh yên tĩnh, vài giây sau vang lên một trận vỗ tay như sấm: “Nam thần quốc dân, yêu anh yêu anh!”
Vừa rồi các fans hâm mộ vì quá chú ý lắng nghe nên đã quên tặng hoa. Lúc này họ mới chen nhau lên sân khấu để tặng hoa, tình cảnh vô cùng náo nhiệt. Mọi người chen lấn giống như sắp đánh nhau đến nơi.
Bảo vệ lập tức duy trì trật tự, có một thiếu nữ tóc dài uốn quăn chen vào. Làn da của cô trắng nõn, khí chất ưu nhã, còn đẹp hơn cả nhiều minh tinh nổi tiếng.
Trong tay Hàn Nghiên Hi ôm một bó hoa hồng đỏ đưa đến trước mặt Bạch Mặc.
Bạch Mặc duỗi tay nhận lấy một cách lễ phép. Lúc anh nhìn thấy khuôn mặt của cô thì hơi sửng sốt, vậy mà lại có chút giống tên tình địch Hàn Kiệt của anh.
Hàn Nghiên Hi cười ngọt ngào: “Nam thần Bạch Mặc, em có thể ôm anh một cái không ạ?”
Không đợi Bạch Mặc trả lời, Hàn Nghiên Hi đã duỗi tay nhào về phía anh.
Thân mình Bạch Mặc hơi nghiêng đi để tránh.
Miệng nhỏ của Hàn Nghiên Hi chu lên, không vui nói: “Anh Bạch, vì sao anh lại không cho em ôm, chẳng lẽ anh thật sự thích anh trai của em sao?”
“Anh trai của cô là ai?” Đuôi lông mày của Bạch Mặc hơi nhếch lên, hỏi.
“Anh trai em là Hàn Kiệt của tập đoàn Hàn thị đó. Anh Bạch, anh đừng có đã biết còn giả vờ hồ đồ. Ba mẹ em sẽ không chấp nhận để hai người ở bên nhau đâu, không bằng anh hãy bỏ gian tà để theo chính nghĩa, chọn em đi mà!” Hàn Nghiên Hi chớp mắt, cố gắng tỏ ra dễ thương.
Khóe miệng Bạch Mặc co quắp, nhìn thấy các fans đang đuổi tới sau lưng cô, có ý tốt nhắc nhở: “Nếu cô còn chưa đi thì chỉ một lúc nữa thôi sẽ bị đè bẹp đấy.”
“Hừ ╭(╯^╰)╮ em không đi đấy, trừ khi anh từ bỏ anh trai em!” Hàn Nghiên Hi đứng chống nạnh.
Vì cứu vớt anh trai của mình, vì bẻ thẳng nam thần, bảo vệ hạnh phúc của chính mình, cô kiên quyết không nhượng bộ.
“A ——”
Một phút trước, tiểu công chúa Hàn Nghiên Hi còn mười phần khí thế.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng bị đè bẹp trở thành bánh nhân thịt.
Bạch Mặc nhìn cô một cái, dù sao cũng coi như người quen. Nếu anh còn không giúp cô, có lẽ cô sẽ bị thương.
Anh duỗi tay kéo cô ra khỏi đám người hâm mộ đang điên cuồng, một đám vệ sĩ rối rít đứng chắn trước hai người để giữ gìn trật tự.
Hàn Nghiên Hi bị ánh mắt hình viên đạn của các fans nhìn chằm chằm, mặc dù cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ nhưng có nam thần Bạch Mặc ở đây thì cô còn sợ cái gì chứ?
Lúc này cô vô cùng si mê, mắt lấp lánh nhìn Bạch Mặc: “Nam thần, lúc nãy anh quá đẹp trai, anh cũng dùng cách này để mê hoặc anh trai của em sao?”