Dường như cô ngửi thấy mùi gian tình…
Nhìn bọn họ có vẻ như là thích cô, nhưng thật ra là đang lấy cô ra làm bức bình phong, thích đàn ông mới đúng.
Kim Đản Đản không muốn cho bọn họ lấy cô ra làm cái cớ nữa, liền tức giận làm thủ tục xuất viện.
Sau khi trở về, nhìn ngôi nhà bình thường hơi có chút chật chội, cô dốc lòng muốn kiếm tiền nuôi gia đình, để ba mẹ có một cuộc sống tốt nhất.
Vì thế, cô liền đi làm…
Trong tay cô cầm một xấp tờ rơi bất động sản, đứng dưới ánh mặt trời, như một con ong chăm chỉ phát tờ rơi cho người qua đường.
“Bán nhà ở, 1 tệ 5 một cân, tới trước thì được trước ~”
Một đám người ở bên cạnh cười nhạo nhìn cô.
Kim Đản Đản mới ý thức được mình nói sai rồi, lập tức sửa miệng: “Căn nhà xây dựng hoàn thiện 1 vạn 5 một mét vuông, mua không thiệt thòi mua không mắc lừa, rất an tâm. Mọi người mau tới xem một căn đi!”
Quả nhiên nỗ lực không phụ lòng người. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi hơi béo đi tới, trên cổ mang một sợi dây chuyền vàng rất thô, cánh tay xăm hình một con rồng. Vừa nhìn khí thế đi đường của anh ta liền biết rất có tiền.
Kim Đản Đản vui mừng rạo rực chuẩn bị phát tờ rơi cho anh ta, nhưng chưa gì đã bị người đàn ông kia không nói lời nào túm lên xe.
Khiến cô hoảng sợ hỏi: “Này! Anh làm gì vậy?”
Người đàn ông kia nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, trong mắt xẹt qua một tia sáng, giọng điệu hung dữ: “Cô phát tờ rơi làm ảnh hưởng bộ mặt của thành phố. Đi, đừng nói nhảm nữa, mau lên xe!”
Kim Đản Đản tất nhiên sẽ không lên xe theo anh ta. Cô giãy giụa nhưng sức lực của cô rất nhỏ, làm sao có thể đấu lại được người đàn ông kia.
Chiếc xe kia hoàn toàn không có bất kì chứng nhận thực thi pháp luật nào, hơn nữa ở bên ngoài vốn không thể thấy rõ tình hình bên trong, ai mà biết đi vào sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Lại nói, công ty bọn họ là công ty hợp pháp, phải chi rất nhiều tiền để xử lý thủ tục!
Nhưng mà cô còn chưa kịp giải thích hay phản kháng thì đã bị người kia mạnh mẽ kéo lên xe.
Mắt thấy sắp phải đi vào, nhưng động tác của người đàn ông kia lại đột nhiên dừng lại, sắc mặt trắng bệch đi, lắp bắp nói: “Chủ tịch…Hàn tổng…”
Hàn Kiệt bắt lấy cánh tay anh ta, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Nhìn anh trông có vẻ gầy nhưng lại rất rắn chắc, sức lực lại rất lớn, bóp người đàn ông kia đến mức giữa trán chảy ra mồ hôi.
“Người của tôi, tốt nhất anh đừng đụng vào!” Giọng nói vẫn hòa ái như cũ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sau lưng chợt có chút lạnh lẽo.
Người đàn ông kia lập tức buông Kim Đản Đản ra, trên mặt nở một nụ cười lấy lòng: “Hàn tổng, đây đều là hiểu lầm!”
Nụ cười trên mặt Hàn Kiệt biến mất, sắc mặt lạnh lùng: “Cút, đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa!” Anh ném tay người đàn ông kia ra, đôi mắt lạnh lùng cứ như đang nhìn người chết.
Thân thể hơi béo của người đàn ông kia run rẩy té ngã lộn nhào bỏ chạy.
Anh đỡ lấy Kim Đản Đản vẫn còn có chút sợ hãi, trên mặt lại khôi phục nụ cười ấm áp lần nữa: “Sau này cô đừng đi làm loại chuyện phát tờ rơi này nữa!”
Trong lòng Kim Đản Đản hoảng hốt: “Hàn Kiệt, anh đây là muốn sa thải tôi sao?”
Không đến mức như vậy chứ?
Anh ta dụ dỗ được Bạch Mặc rồi, liền vứt bỏ bức bình phong hình người là cô đi sao?
Hàn Kiệt bị biểu cảm này của cô chọc cười: “Cô được thăng chức, trở thành nhân viên tư vấn bất động sản. Về sau đi theo các chuyên gia tư vấn bất động sản học tập cách bán nhà đi!”
Hạnh phúc tới quá đột ngột khiến cho cái miệng nhỏ của Kim Đản Đản khẽ cong lên, khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng.
Ánh mắt sáng rực của Hàn Kiệt nhìn cô gái trước mặt, tâm trạng của cô như thế nào đều viết lên hết ở trên mặt, nụ cười cũng rất trong sáng. Trông cô cực kỳ đáng yêu, anh thật muốn nhéo khuôn mặt phúng phính hồng hào kia.
Anh vươn tay đến người Kim Đản Đản, đột nhiên Bạch Mặc xông đến, tay của Hàn Kiệt theo quán tính đặt ở trên vai Bạch Mặc.
Mặt trời chiều ngả về phía Tây, hai người đều là những chàng trai cực phẩm, động tác lúc này của bọn họ trông vô cùng hài hòa.