Anh chỉ cảm thấy một luồng khí xộc thẳng lên đầu, chỉ muốn khiến cô im miệng, ngừng nói ra những lời mà anh không hề thích đó nữa.
Hai tay anh chống ở bên người cô, đôi mắt đen láy khóa chặt cô lại, lý trí trong mắt anh như sắp biến mất hầu như không còn.
Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi được hơi thở ái muội trong không khí.
Cô nhìn thấy anh ta đang dần đưa khuôn mặt tuấn tú tới gần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh môi của cô. Đôi môi của anh ta căng thành một đường thẳng tắp, hiển nhiên anh ta đang rất không vui.
Chỉ là…
Anh ta tới gần như vậy làm gì?
Sẽ không phải là… Muốn đè cô xuống, trước cưỡng hôn, sau đó liền XXOO chứ?
Kim Đản Đản lập tức giơ tay che đôi môi của mình lại, thề sống chết giữ gìn trinh tiết.
Cánh môi mềm mại của Bạch Mặc dừng lại trên mu bàn tay của cô, như thể có một dòng điện cực nhỏ lưu lại trên mu bàn tay rồi truyền tới trái tim của cô.
Hơi thở của cô lập tức căng thẳng lên, liền nhìn thấy anh ta nở một nụ cười tà mị, khẽ liếm mu bàn tay của cô.
Anh ta cứ như thể một con mèo nhỏ, mu bàn tay của cô ngứa ngứa. Cảm giác này khiến cho thân thể nhỏ nhắn của Kim Đản Đản khẽ run rẩy, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ. Cô sợ tới mức nhất thời không biết phải làm sao.
Cửa lại bị đẩy ra lần nữa, người đến là một chàng trai thời thượng khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, mang kính râm, nhìn qua cách ăn mặc hình như là người đại diện.
Tôn Vân Hải lén lút đóng cửa lại, nghĩ lại mà vẫn thấy sợ vỗ vỗ trái tim. Khi anh ta nhìn đến người ở trong phòng, kinh hãi đến mức kính râm rơi xuống đất.
Anh ta khoa trương cắn nắm tay hét lên một tiếng, sau khi phục hồi lại tinh thần liền nôn nóng chạy qua: “Lão đại, anh thế mà lại lén lút giấu một cô bạn gái. Bây giờ anh đang là nghệ sĩ, làm như vậy rất không tốt đối với tiền đồ của anh.
Ở đây là bệnh viện, là nơi công cộng. Nếu như bị người ta chụp được hình ảnh hai người thân thiết, anh biết đầu đề tin tức ngày mai sẽ viết gì không?
Bây giờ bên ngoài đang vây đầy phóng viên. Còn có tại sao anh lại đột nhiên hủy bỏ buổi biểu diễn chứ, như vậy công ty sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng, anh có biết không? balabalabala……”
Bạch Mặc liếc mắt nhìn anh ta: “Tôn Vân Hải, cậu câm miệng cho tôi, lại nói thêm một câu nữa tôi sẽ để công ty sắp xếp người đại diện khác cho tôi một lần nữa.”
Tôn Vân Hải làm động tác khoá kéo miệng lại, uất ức đứng ở bên cạnh, bộ dáng muốn nói lại không dám nói.
Làm người đại diện cho Bạch Mặc mệt thì mệt thật, nhưng mà tiền lương, các phương diện sinh hoạt đều là tốt nhất. Anh còn phải làm thêm mấy năm để dành dụm mà cưới vợ nữa!
Khi anh ta nhìn về phía cô gái đang ở trên giường, ngũ quan tinh xảo kia có vài phần quen thuộc, trong đầu chợt lóe lên tia sáng. Anh ta kinh ngạc nhếch miệng: “Lão… Lão đại…Cô ấy không phải là bé gái ở trong máy tính của anh đấy chứ!”
Bạch Mặc lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Vân Hải, Tôn Vân Hải đắm chìm trong khiếp sợ thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Không thể ngờ được bé gái bảy, tám tuổi ở trong bức ảnh kia hiện giờ đã lớn như vậy. Mà nghệ sĩ Bạch Mặc của anh ta, thế mà lại đánh chủ ý lên cô từ khi cô còn nhỏ như vậy, thật là rất đáng sợ!
Kim Đản Đản chớp đôi mắt: “Máy tính gì vậy?”
Sau khi Tôn Vân Hải bước vào, Bạch Mặc đã sớm kéo ra khoảng cách với cô, chẳng qua vẫn ngồi ở trên giường.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu của cô, nếu như chỉ có bọn họ ở đây, nhất định anh phải ức hiếp cô một trận.
Bạch Mặc vuốt tóc cô, khóe miệng khẽ nhếch nói: “Em đồng ý làm bạn gái của anh, anh sẽ nói cho em biết!”
Tôn Vân Hải: Wow Wow Wow ~ lão đại thật đẹp trai ~ Dù biết bây giờ không nên ủng hộ anh ta thổ lộ, nhưng mà trong nội tâm vẫn luôn có giọng nói gào thét ‘Ở bên nhau! Ở bên nhau!’
Kim Đản Đản trừng mắt nhìn anh ta: “Có bệnh à!”
Dứt lời, cô liền đạp một chân vào người anh ta, Bạch Mặc lảo đảo một lúc mới có thể đứng vững lại.