Kim Đản Đản gật đầu, nàng không ngờ trong tay mình còn có một đòn sát thủ lớn như vậy. Lúc trước mẫu hoàng chưa từng nói chuyện này với nguyên chủ, đoán chừng do bệnh của bà ấy đến quá đột ngột, vẫn chưa kịp truyền đạt đã đi đời nhà ma rồi!
Trong đại điện máu chảy thành sông, tất cả đều là thi thể của những hộ vệ đó. Kim Đản Đản cũng không hề lưu luyến gì long ỷ này, nhưng nàng lại không thể không ngồi.
Các văn võ bá quan chỉ nghe nói Yên Vương mưu phản bị giết chết. Phượng hậu ba năm vẫn không có con bị phế truất và biếm vào lãnh cung, chết bất đắc kỳ tử bỏ mình ngay trong đêm.
Mọi người đều cảm thán thế sự vô thường, thân ai nấy lo.
Cũng có đại thần khuyên Kim Đản Đản lập hậu, nhưng mỗi lần Kim Đản Đản đều qua loa cho xong chuyện!
Không có Vân Dật Trần ở bên cạnh, nàng thật muốn bãi công không làm gì cả, nhưng hắn lại tràn đầy thù hận với nàng.
Nhiệm vụ lần này của nàng là thống nhất thiên hạ, nhưng nếu đánh với Trục Phong Quốc, Nam Vân Quốc nhất định sẽ là ngư ông đắc lợi.
Với lòng thù hận của Vân Dật Trần đối với nàng, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng, không bằng ra tay trước để chiếm lợi thế hơn!
Mấy ngày sau.
Kim Đản Đản âm thầm phái người đến Trục Phong Quốc thương lượng hợp tác. Hoàng đế của Trục Phong Quốc cũng không phải là người không có dã tâm, có ai mà không muốn lãnh thổ quốc gia mình được mở rộng, dân giàu nước mạnh chứ.
Mấy ngày sau, hai nước đồng thời tiến đánh Nam Vân Quốc.
Nam Vân Quốc liên tục nhận lấy thất bại, Phượng Hề Nguyệt liền dẫn người đánh đến hoàng cung.
Thân thể Vân Dật Trần vốn đã không tốt. Hiện giờ toàn bộ Nam Vân Quốc lại bị huỷ hoại ở trong tay hắn, khiến hắn tức giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng hắn chỉ có hận ý đối với Phượng Hề Nguyệt.
Hắn yếu ớt nằm ở trên giường, trong mắt là một mảnh tĩnh mịch, nhưng hắn không cam tâm nhìn nữ nhân kia vẫn còn sống!
Những thái y đang vây quanh chữa trị cho hắn, nguyên một đám người lắc đầu, không thể cứu vãn.
Khi Kim Đản Đản vừa dẫn người xông vào liền nhìn thấy tình cảnh này.
Đôi mắt của nàng lập tức đỏ lên: “Vân Dật Trần ——”
Bước chân nàng không kìm được tiến lên phía trước, thị vệ Nam Vân Quốc lập tức tới trước ngăn lại, thề sống chết bảo hộ bệ hạ của bọn họ.
Kim Đản Đản tức giận quát to: “Cút ngay!”
Thị vệ lui về phía sau nhưng vẫn không rời đi. Kim Đản Đản híp mắt lại, một kiếm giải quyết thị vệ trước mắt.
Hai bên giao chiến, nàng phát huy hết toàn bộ uy lực của một vị đế vương, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, trong mắt nàng tràn ngập sát ý: “Những ai ngăn cản trẫm, giết không tha!”
Những thị vệ đó sợ tới mức thối lui về một bên, các ngự y đã sớm sợ tới mức lui lại, hận không thể làm một người tàn hình.
Kim Đản Đản nhìn Vân Dật Trần sắc mặt tái nhợt đang nằm ở trên giường. Nàng cúi người, chỉ cách hắn mười centimet, gằn từng chữ: “Vân mỹ nhân, chàng là người của trẫm, trẫm sẽ không để chàng chết!”
Vân Dật Trần nhìn đôi mắt của nàng. Sâu trong ánh mắt ấy có lo lắng, có bá đạo, còn có cả chan chứa tình yêu. Hắn dời mắt đi, không nhìn nàng nữa. Nữ nhân này chỉ khiến hắn thân là nam nhân nhưng phải khuất nhục.
Kim Đản Đản kéo lấy tay Vân Dật Trần, rút kiếm cắt đứt ngón tay của hắn. Vân Dật Trần bị đau kêu lên một tiếng, máu giọt vào trong chén.
Nàng trêu chọc: “Vân mỹ nhân, giọng của chàng thật là dễ nghe~”
Đôi môi tái nhợt của Vân Dật Trần khẽ hé mở, giọng nói yếu ớt: “Không biết xấu hổ!”
Kim Đản Đản hạ giọng xuống, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Trẫm muốn không biết xấu hổ với chàng cả đời. Nếu chàng chết, trẫm sẽ ngày đêm chiếm lấy thân thể của chàng, dù sao chàng cũng không phản kháng được!”
Nàng thành công nhìn thấy sắc mặt của hắn ửng đỏ, cuối cùng cũng có một chút huyết sắc, tảng đá trong lòng nàng cuối cùng cũng rơi xuống một nửa.
Nàng ngồi thẳng lưng, uy nghiêm ra lệnh: “Các ngươi nhanh đi tìm vài nam tử thân thể cường tráng khỏe mạnh lại đây!”
Mọi người đều không biết nàng muốn làm gì, nhưng lại không thể không làm theo.
Không lâu sau, ước chừng khoảng hơn trăm người được gọi đến.