Nhưng quân sư hai bên đều thông tuệ hơn người, trong chốc lát cũng không phân được thắng bại.
Các tướng lĩnh hai bên cũng đang khuyên đừng đánh, đánh tiếp nữa chính là đôi bên đều thiệt, sẽ khiến Trục Phong Quốc ngư ông đắc lợi!
Cho nên hai nước không thể làm gì khác ngoài ngừng chiến, mỗi người thu quân trở về.
Kim Đản Đản dẫn người khải hoàn trở về. Nhưng, chết tiệt, người trong hoàng cung đã bị đổi, nàng vừa về liền bị người bắt lại như ba ba trong rọ.
Nữ tướng Vương Hồng Vũ và Trương Phi Anh đang chờ cũng bị bắt lại.
Phượng Hề Yên nắm tay Đế Quân Diệu, hai người mặc long bào và phượng bào hoàng kim đi tới.
Phượng Hề Yên ôm cổ Đế Quân Diệu rồi hôn lên môi hắn, hai người ôm hôn nồng nhiệt còn Kim Đản Đản đứng ở bên cạnh nhìn.
# Lừa trẫm tới đây để xem các ngươi thân thiết sao?#
Một lát sau hai người mới quyến luyến không thôi tách ra, trên môi Đế Quân Diệu đều bị Phượng Hề Yên gặm đến hơi sưng đỏ, ánh mắt hắn có chút tránh né nhìn Kim Đản Đản.
Mà Phượng Hề Yên vừa thẹn thùng vừa rụt rè nhìn hắn, dịu dàng nói: “Quân Diệu, đêm qua chàng thật lợi hại, đến bây giờ chân người ta vẫn còn nhức mỏi đây này!”
Kim Đản Đản: Muội muội, các ngươi làm tư thế gì mà chân vẫn còn đau thế? Cầu giải đáp!
Phượng Hề Yên làm bộ kinh ngạc nhìn Kim Đản Đản, đưa tay che miệng lại: “Tỷ tỷ, tỷ cũng ở đây sao? Thật sự xin lỗi, muội nhất thời quên Quân Diệu là người của tỷ, không cẩn thận bắt hắn ngủ với muội rồi!”
Kim Đản Đản không để ý khẽ cười: “Muốn ngủ thì cứ ngủ đi, lại không mất miếng thịt nào, trẫm không ngại!”
Thấy vẻ mặt này của nàng, Đế Quân Diệu không khỏi có chút tức giận. Ban đầu nàng quan tâm hắn như vậy, thế mà bây giờ lại thay lòng sao?
Hắn hoàn toàn không nhìn lại bản thân lúc này đang làm gì, đầy đầu chỉ là: Ta bị phản bội… Ta bị bỏ rơi… Nàng thay lòng đổi dạ…
Khóe miệng Phượng Hề Yên nhếch lên, ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn nàng: “Tỷ tỷ, nếu tỷ thật sự hào phóng như vậy, vì sao ban đầu lại tranh đoạt với muội?”
Kim Đản Đản ngẩng đầu 45 độ ngước nhìn bầu trời, đặc biệt ép trả về một câu: “Lúc trước ta còn trẻ nên ngông cuồng, nói chung cũng sẽ làm ra một vài chuyện ấu trĩ!”
Khuôn mặt Đế Quân Diệu lập tức lúc trắng lúc đỏ, thích hắn là một chuyện ấu trĩ sao? Cứ như vậy sao hắn chịu nổi chứ?
Phượng Hề Yên nghe nói như thế thì khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn Đế Quân Diệu bên cạnh. Sắc mặt hắn không phải rất tốt, đoán chừng tỷ tỷ đã làm hắn thất vọng rồi.
Nàng liền nhào vào trong ngực Đế Quân Diệu an ủi: “Quân Diệu, ta sẽ một mực chăm sóc chàng. Chàng đừng vì người không liên quan mà không vui, ta sẽ đau lòng!”
Con ngươi Đế Quân Diệu lóe lên chút phức tạp nhìn Kim Đản Đản ở phía đối diện, nhẹ giọng đồng ý: “Ừ!”
Phượng Hề Yên ngẩng đầu nhìn mặt hắn, không che giấu lòng si mê và yêu thích của mình chút nào.
Đế Quân Diệu luôn làm bộ cao ngạo lạnh lùng nhưng trong lòng đã khôi phục lại cảm giác tự hào đó, đây mới là ánh mắt nữ nhân nên nhìn hắn.
Cho dù Phượng Hề Nguyệt có thật lòng đối với hắn hay không thì rất nhanh thôi, nàng không còn là Nữ đế nữa, nên cũng không quan trọng lắm.
Phượng Hề Yên nhìn Kim Đản Đản, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, giơ tay lên, ra lệnh: “Bắt lại cho ta!”
Binh lính lập tức đến gần vây quanh vòng trong vòng ngoài ba vòng, vây Kim Đản Đản vào giữa.
Trong lòng nàng kinh ngạc, khiếp sợ nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào: “Phượng Hề Yên, muội muội tốt của trẫm, có phải trẫm quá nhân từ đối với ngươi không? Mới khiến ngươi quên mất thân phận của mình.”
Ánh mắt Kim Đản Đản chợt lóe lên tia lạnh giá, nhìn Phượng Hề Yên trước mặt.
Ánh mắt kia khiến Phượng Hề Yên kinh sợ, thân thể hơi lung lay. Đế Quân Diệu vội vàng đỡ nàng từ phía sau, khích lệ: “Bây giờ nàng ta chỉ là con cọp giấy thôi, phách lối không được bao lâu đâu!”
…
Thượng tiên: “Không cẩn thận bắt hắn ngủ với mình” buồn cười chết ta rồi ╭( ̄▽ ̄)╮ cầu thẻ, cầu bình luận nào.