Chỉ là, trong lòng Kim Đản Đản rất bất an, nàng luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Rạng sáng nàng nhận được cấp báo ở biên giới: Nam Vân quốc đột nhiên đến xâm chiếm, tấn công ác liệt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã chiếm được hai toà thành trì của Vương triều Nữ Tôn rồi.
Kim Đản Đản tức giận bóp thư trong tay thành một cục. Ánh mắt nàng nheo lại, nàng luôn cảm thấy chuyện này không thể không có liên quan đến Vân Dật Trần.
Bao nhiêu năm nay chàng ở đây, Nam Vân Quốc luôn không sao. Đột nhiên Nam Vân Quốc lại ra tay, lẽ nào là chàng sao?
Nàng vội vàng mặc y phục, lạnh lùng nói: “Cẩm Y Vệ Lý Lâm đang ở đâu?”
Trong chốc lát, Lý Lâm thủ lĩnh cẩm y vệ đã quỳ một gối ở bên ngoài: “Ti chức Lý Lâm tham kiến bệ hạ, không biết bệ hạ có gì cần phân phó?”
“Đi tra xem bây giờ Vân Dật Trần còn ở điện Lạc Trần không?” Giọng nói của Kim Đản Đản uy nghiêm, cố gắng kìm chế lửa giận. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bức thư trên tay, hận không thể chọc nó thủng một lỗ.
“Vâng!” Lý Lâm dẫn cẩm y vệ vội vàng rời đi.
Một lúc sau, nàng ta lo lắng quay lại bẩm báo: “Bệ hạ, điện Lạc Trần trống không, Vân chủ tử không ở đấy. Đến cả hai công công của Vân chủ tử cũng đều không thấy đâu, có cần ti chức tiếp tục tìm kiếm không?”
“Không cần tìm nữa, lui xuống đi!” Kim Đản Đản mệt mỏi ngồi trên ghế, ánh mắt nàng có chút đau đớn không nói lên lời.
Vân Dật Trần, không ngờ chàng lại đối địch với trẫm!
Muốn tấn công giang sơn của trẫm sao? Thật sự là thủ đoạn hay mà. Diễn khổ nhục kế trước mặt trẫm, để trẫm không đi tìm chàng, chàng dễ dàng tìm được cơ hội chạy trốn.
Những mà chỉ vài ngày ngắn ngủi, vậy mà chàng lại lấy được quyền kiểm soát Nam Vân Quốc.
Ánh mắt Kim Đản Đản nhìn về phía Nam Vân Quốc, tràn ngập ý nhất định phải được: Cho dù là chàng, hay là giang sơn, đều sẽ là của trẫm!
Ngày hôm sau.
Hơn sáu giờ văn võ bá quan đã bị gọi đến tảo triều. Nữ Hoàng bệ hạ đột nhiên triệu tập mọi người, tuyệt đối có chuyện quan trọng. Ai cũng đều cẩn thận sợ chọc phải phiền phức.
Kim Đản Đản ngồi trên long ỷ nhìn xuống dưới: “Vương Hồng Vũ, trẫm phong khanh làm Hoành Viễn đại tướng quân, Trương Phi Anh làm phó tướng, Lý Minh Ngọc, Chu Phong Cảnh… Ngay trong hôm nay, các khanh dẫn theo năm vạn chiến sĩ tiến về biên giới, đuổi những người Nam Vân Quốc kia ra khỏi Vương triều Nữ Tôn!”
“Vâng! Chúng thần nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của bệ hạ!” Hai người quỳ một gối xuống đất.
“Đều lui xuống đi!”
Kim Đản Đản phất tay, nhìn các đại thần đều lui xuống. Một mình nàng ngồi trong đại điện trống không.
Kiếp này, mặc dù nàng làm Nữ Hoàng, nhưng thật sự sống rất mệt mỏi. Có rất nhiều việc đều là thân bất do kỷ, ngay cả người nàng yêu cũng muốn đối địch với nàng.
Không có tình thân, không có tình bạn, cũng không có tình yêu.
Thứ trẫm có chỉ là hoàng quyền, tiền bạc và nỗi cô đơn vô tận, cũng trống rỗng như đại điện này.
Nàng không biết ai thật tâm với nàng, cũng không biết ai đang lấy lệ?
Nàng mệt rồi, rất muốn đặt hết mọi thứ xuống, nhưng lại không được.
“Cộp ~ Cộp ~”
Tiếng bước chân từ xa tới gần, một gương mặt giống nàng ba phần xuất hiện ở cách đó không xa.
Khóe miệng Yên Vương mang theo nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở một mình trong cung điện này vậy? Chẳng lẽ tỷ quá lưu luyến Hoàng vị này, sợ không lâu sau sẽ biến thành của người khác sao?”
Kim Đản Đản thuận tay lấy tấu chương bên cạnh lên ném về phía nàng ta, giọng nói lạnh nhạt: “Cút!”
Yên Vương thấy nàng càng tức giận, nàng ta càng vui. Nàng ta nhặt tấu chương dưới đất lên, đi về phía long ỷ: “Hoàng vị, Quân Diệu đều là của tỷ. Tỷ còn bất mãn cái gì nữa chứ?” Sâu trong đáy mắt nàng ta là sự ghen tị sâu sắc, không thể nào che giấu được.
Khóe miệng Kim Đản Đản cong lên. Qủa thật, sinh ra ở Hoàng gia, nàng còn hi vọng xa vời cái gì chứ?