Ánh mắt của Vân Dật Trần rơi trên người Kim Đản Đản, khóe miệng hắn cong lên.
Trong lòng Kim Đản Đản chợt lạnh. Nàng cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy từ đầu đến lòng bàn chân. Mẹ nó, có phải nam nhân này có chứng nhân cách phân liệt không vậy?
“Nữ Hoàng bệ hạ, người đến rồi thì vào trong ngồi đi. Thân thể thần quân không khỏe, không thể đứng lên nghênh tiếp!” Đôi mắt màu tím sâu thẳm của Vân Dật Trần nhìn về phía Kim Đản Đản, hắn duỗi tay sửa sang lại y phục vừa bị làm lộn xộn.
Nhất cử nhất động, động tác thản nhiên của hắn đều ưu mỹ như tiên nhân vậy. Nhưng Kim Đản Đản chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Chàng chính là ác quỷ, nếu chàng không phải người tình kiếp này của nàng, đánh chết nàng cũng không trêu chọc người biến thái này đâu.
#Đột nhiên cảm thấy yêu đương rất mệt, trẫm muốn độc thân có còn kịp không? #
(Tiểu Mạch Tử @Kim Đản Đản: Ta không phải là người mà nàng muốn ngủ liền có thể ngủ được. Nàng thích ta, nhất định phải chấp nhận mọi thứ của ta!
Kim Đản Đản: Trẫm phản đối, không gặp!
Tiểu Mạch Tử: Không về!)
Cho dù trong lòng Kim Đản Đản vô cùng sợ hãi, nhưng trên mặt nàng vẫn che giấu không một kẽ hở: “Trẫm qua đây thăm chàng một chút!”
Nàng chỉ vào thái giám chăm sóc cho Vân Dật Trần nói: “Đi sắc thuốc mới đi!”
“Người đâu, dọn dẹp nơi này sạch sẽ, để ái quân dưỡng bệnh cho tốt. Trẫm còn có việc, ái quân không cần phải đứng dậy tiễn!” Kim Đản Đản quay người chuẩn bị rời đi.
“Không cần sắc thuốc, ta không uống thuốc!” Giọng nói Vân Dật Trần bình thản, nói rất tùy ý.
Bước chân của nàng dừng lại, khẽ nhíu mày. Sao chàng lại không nghe lời như vậy chứ!
Nàng đột nhiên quay người lại, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, tiến lại gần hắn: “Vân Dật Trần, thân thể của chàng yếu như vậy, không uống thuốc sao được chứ?”
Vân Dật Trần ngước mắt nhìn nàng, trong mắt hắn không có bất kỳ dao động tình cảm nào, giọng điệu bình thản nói: “Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, bệ hạ không biết sao?”
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Hay là nói bệ hạ nhất định cố ý dùng loại phương thức này độc chết thần quân, chỉ vì không muốn Phượng Hậu mà người yêu quý ghen?”
Dứt lời, hắn cúi đầu xuống, nàng không thể nhìn thấy ánh mắt lúc này của hắn. Chỉ là hình dáng gầy yếu của hắn khiến người khác cảm thấy rất cô đơn.
Nắm đấm dưới tay áo Kim Đản Đản siết chặt lại, rồi thả ra, nàng thản nhiên nói: “Nếu chàng không uống, vậy thì không cần uống nữa!”
Dù sao những loại thuốc đó cũng không có tác dụng gì, nếu có tác dụng thì chàng cũng không ho đến nỗi dữ dội như vậy.
“Nếu bệ hạ không có việc gì thì sau này đừng đến đây nữa. Thần quân muốn yên tĩnh dưỡng bệnh!” Vân Dật Trần ngước mắt, đồng tử màu tím của hắn giống như đang nhìn người xa lạ vậy.
Kim Đản Đản không trả lời, phất tay áo quay người rời đi.
Vân Dật Trần nhìn bóng lưng của nàng, im lặng nhìn. Một lúc sau, chỗ đó đã trống vắng, hắn mới di chuyển tầm mắt, trong mắt chỉ có cô đơn.
Một mảnh vắng vẻ, giống như một thị trấn đã bị bỏ hoàng từ lâu rồi vậy.
Trên đường Kim Đản Đản kìm nén không nói một câu nào, trở về điện Long Đằng nàng nhốt mình lại.
Sắc mặt nàng nghiêm trọng hỏi hệ thống: “Hệ thống quân, tra được bệnh tình của Vân Dật Trần chưa?”
Cái đầu nhỏ của hệ thống quân xoay 360 độ [Tuyệt tình độc, ở trong thân thể Vân Dật Trần hai mươi năm. Cấp độ của hệ thống thấp, không thể giải độc!]
Kim Đản Đản lo lắng nói: “Vậy có nguy hiểm gì với thân thể của chàng ấy không? Phải làm sao em mới có thể tăng cấp độ, giải độc cho chàng ấy?”
[Kí chủ cần phải hoàn thành nhiệm vụ của mười thế giới, hệ thống mới có thể tăng cấp!]
Kim Đản Đản: Lỗ như vậy, ta cần em làm gì chứ?
[Tuyệt tình độc đã hoàn toàn đi vào trong máu hắn, hấp thu dưỡng chất trong cơ thể hắn. Đợi sau khi hấp thu sạch sẽ, hắn nhất định sẽ chết.]
Kim Đản Đản bực bội nắm tóc, chẳng trách chàng trời sinh tóc bạc, đồng tử màu tím, hóa ra là bị trúng độc!
*
Thượng tiên: Tới tới tới, để chúng ta cùng nhau nguyền rủa cho nam chủ chết thẳng cẳng! Mommy mommy dỗ ~