Nàng bước xuống bậc thềm, chậm rãi đi về phía Vân Dật Trần.
“Bộp… bộp…”
Mỗi bước chân của nàng đều như đang giẫm lên trái tim của tất cả những người có mặt, nhịp tim của mọi người vô thức đập theo tiếng bước chân của nàng, căng thẳng đến từng tế bào.
Kim Đản Đản dừng lại ở trước mặt Vân Dật Trần, nàng thoáng ngửi thấy mùi thơm thanh mát như cỏ trúc ẩn dưới mùi thuốc.
Nàng nắm lấy cằm Vân Dật Trần, giọng nói của nàng mang theo bảy phần lười biếng, ba phần nghiêm túc: “Ngẩng đầu lên, nhìn trẫm!”
Vân Dật Trần nắm chặt ống tay áo, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Lúc hắn ngẩng đầu, đôi đồng tử màu tím khẽ run, nói lên nỗi sợ hãi và kích động trong lòng chủ nhân của nó.
Kim Đản Đản thở dài: “Đôi mắt thật đẹp, trẫm thực sự muốn móc chúng ra, coi như viên đá quý màu tím mà ngắm nhìn.”
Một câu nói khiến sắc mặt Vân Dật Trần tái đi mấy phần, vị nữ đế này vẫn giống như lúc trước, nàng rất muốn móc mắt của hắn sao?
Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nhìn nam nhân phía trước sợ đến tái mặt, nhẹ nhàng cười: “Ha, trẫm chỉ đang đùa với ngươi chơi thôi!”
Vân Dật Trần ổn định bước chân, ngượng ngùng cười: “Bệ hạ đúng là càng ngày càng biết nói đùa!”
Giây tiếp theo, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, vành tai hơi đỏ lên, bởi vì nữ hoàng bệ hạ trước mặt đột nhiên vươn tay xé rách cổ áo của hắn.
Vết ấn ký hoa bỉ ngạn quyến rũ màu đỏ như máu kia bị lộ ra, hắn khẽ nhíu mày, trong một lúc không biết phải làm sao.
Chớp mắt, hai cái móng heo kia đã buông hắn ra, không nhìn ra được bất kì cảm xúc nào trên khuôn mặt của nàng, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng của nàng truyền qua: “Chàng đã là thị quân của trẫm thì nên có bộ dạng của thị quân, cho dù thân thể của chàng có khỏe mạnh hay không, đêm nay cũng phải đến tẩm cung của trẫm thị tẩm!”
Kim Đản Đản nhìn sự ngạc nhiên, cùng với ánh sáng lạnh lẽo lóe qua trong mắt hắn, trong lòng đắc ý: Tiểu Mạch tử, để xem chàng định trải qua đêm nay như thế nào?
“Vâng, bệ hạ!”
Tai của Vân Dật Trần đỏ lên, thân thể khẽ run lên giống như đang kích động.
Chỉ có Kim Đản Đản hiểu rõ cái tên này có hơn nửa là đang giả vờ, hoặc là đang tức giận!
“Đỡ Vân mỹ nhân đi xuống nghỉ ngơi thật tốt, không thể để chàng đứng thêm!”
Kim Đản Đản phất tay, hai công công bên cạnh Vân Dật Trần liền đỡ hắn lui xuống.
Kim Đản Đản liếc nhìn những mỹ nam ở xung quanh, thật sự cảm thấy: Con mẹ nó, đúng là đau đầu, nguyên chủ, ngươi quay lại thu dọn đống lộn xộn của mình đi!
Nàng nhìn về phía Phượng Hậu Đế Quân Diệu: “Quân Diệu, ngươi thân là Phượng hậu, cũng nên quản lý hậu cung đi. Mới sáng sớm bọn họ đã làm ầm ĩ trước cung điện của trẫm, ngươi nghĩ chuyện này nên xử lý thế nào?”
Kim Đản Đản cố ý làm khó hắn, Đế Quân Diệu này nhất định không phải là người tốt, cho dù hắn xử lý chuyện này như thế nào thì các mỹ nam trong hậu cung cũng sẽ trách hắn.
Trước đây hắn lừa dối nguyên chủ như vậy, cũng nên chịu trừng phạt rồi.
Ánh mắt Đế Quân Diệu lóe lên một tia kinh ngạc, không ngờ nữ hoàng bệ hạ lại ném chuyện khó này cho hắn. Hắn không muốn đắc tội người khác, cười nói: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của bệ hạ!”
Đôi mắt Kim Đản Đản hơi nheo lại: Đúng là một câu trả lời hay, ngươi giảo hoạt như vậy, mẹ ngươi có biết không?
Nàng cười như không cười liếc nhìn hắn một cái, trong lòng Đế Quân Diệu hơi hoảng loạn, thế mà hắn… không nhìn ra chút tình cảm nào trong mắt nàng.
Là vì có nhiều người nên nàng sợ mất mặt sao?
Hay là càng ngày nàng càng biết che giấu cảm xúc rồi?
Vừa nghĩ đến chuyện đêm nay nàng muốn sủng hạnh con ma ốm kia, trong lòng hắn liền cảm thấy hơi hụt hẫng.
Có mất mát, hận thù, và một chút ghen tị.
Nàng đang trách hắn không thân mật với nàng sao? Hay là nàng chỉ đang đẩy hắn ra, muốn nhìn hắn ghen tuông?
Thực sự càng ngày hắn càng không thể hiểu nổi nữ nhân này.
*
Thượng tiên: Cắt tóc ngắn rồi, xấu đến nỗi không dám ra khỏi cửa!