div class="text-left"> Nàng nở một nụ cười xấu xa: “Sư phụ, người có tuổi như người đọc sách mệt rồi thì mau nghỉ ngơi đi, ngày mai con sẽ đi tìm Mặc Trạch chơi!”
Sắc mặt Nguyệt Hoa Tiên Tôn liền trở nên lạnh lùng, bá đạo nói: “Nàng không được đi!”
“Dựa vào cái gì?” Kim Đản Đản thẳng thừng phản bác.
“Dựa vào… nàng từng nói sẽ làm ấm giường cho ta!” Vừa dứt lời, Nguyệt Hoa Tiên Tôn liền ôm Kim Đản Đản bước vào phòng ngủ.
Kim Đản Đản bị dọa sợ. Sư phụ chủ động gần gũi khác với khi nàng chủ động nhiều, nhỡ người ăn mất nàng thì sao?
Nàng vỗ vỗ ngực Nguyệt Hoa Tiên Tôn, giọng nói hơi run: “Sư… sư phụ… đồ nhi vẫn chưa chuẩn bị xong!”
Khóe miệng Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ cong lên, khuôn mặt yêu nghiệt cười vô cùng hại nước hại dân: “Lại gọi ta là sư phụ rồi? Hử?”
Đầu tim Kim Đản Đản bị một tiếng “hử?” của y cọ trúng, tê tê dại dại, suýt nữa đã nhận thua.
“Nguyệt… Nguyệt Hoa, chúng ta phát triển như thế này có phải quá nhanh rồi không?” Trong lòng nàng thật sự muốn khóc, mới hôn môi thôi mà nàng đã sắp nổ tung đến nơi, đúng là lão già biến thái vạn năm chết tiệt.
“Nàng chỉ cần nhắm mắt lại, để ta làm là được!” Khóe miệng Nguyệt Hoa Tiên Tôn cong lên, một sợi tóc bạc lướt qua khuôn mặt Kim Đản Đản, hương thơm thanh mát phảng phất khiến Kim Đản Đản gần say như điếu đổ.
Nàng được Nguyệt Hoa Tiên Tôn ôm lên giường, sau đó…
Y đắp chăn, ôm nàng ngủ!
Kim Đản Đản dở khóc dở cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ. Tại ý nghĩ của nàng quá bẩn thỉu, quả nhiên là chỉ nhắm mắt lại, sau đó chả có chuyện gì xảy ra cả.
Bắt đầu từ đêm này, hai người ngủ cùng nhau, đắp chung chăn nói chuyện!
(Nguyệt Hoa Tiên Tôn: Bản tôn là nam nhân, tại sao lại không được ăn thịt?
Kim Đản Đản: Bọn ta yêu nhau, tại sao lại không nhân lúc còn trẻ mà tạo ra mấy đứa trẻ chứ?
Thượng tiên (nghẹn khuất): Gần đây đang bị kiểm duyệt, hôn môi cũng phải cẩn thận.
Khi Kim Đản Đản tiến giai, toàn bộ Thiên Cung bị bao phủ bởi những tia sét màu tím, những tia sét này taọ ra áp lực khiến người khác hô hấp khó khăn.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn vô cùng căng thẳng, nghiêm nghị nói: “Yên Nhi, nàng trở về đi, ta gánh lôi kiếp giúp nàng!”
Kim Đản Đản cảm thấy lôi kiếp này cực kì bất thường. Nàng không có tự tin rằng mình có thể chống đỡ được, nhưng nàng càng không muốn ỷ lại sư phụ tiện lợi mãi.
“Sư phụ, để ta tự chịu, chàng không thể giúp ta cả đời được!” Kim Đản Đản khuyên y.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nghiêm túc nói: “Cả tộc Phượng Hoàng phạm vào thiên đạo, bị thiên đạo truy giết, chỉ còn lại một mình nàng. Cho dù nàng có thể chịu được trận lôi kiếp này, nhưng lần sau thì sao?”
“Nhưng chàng cũng không thể giúp ta mãi được, đây đều là chuyện mà ta phải gánh chịu. Sư phụ, ta phải tự mình đối mặt với những chuyện này!” Kim Đản Đản chạy qua, nàng không thể nhìn y bị thương.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn trực tiếp hạ cấm chế với Kim Đản Đản, nhốt nàng lại, dẫn dắt lôi kiếp rời ra chỗ khác.
Từng trận sấm sét dày màu tím đánh xuống cơ thể Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Sau mười mấy trận thiên lôi, khóe miệng y trào máu, chỉ có đợt thiên lôi tượng trưng cuối cùng đánh lên người Kim Đản Đản.
Nàng đã thành công tiến giai, nhưng sư phụ tiện lợi bị đánh đến nôn ra máu rồi.
Trái tim Kim Đản Đản tràn ngập cảm giác áy náy.
Tất cả những chuyện này vẫn chưa kết thúc, sấm sét màu tím luôn đánh về phía nàng, không thể nào đề phòng.
Cuối cùng, có một lần, thiên lôi đánh Nguyệt Hoa Tiên Tôn bị thương nặng, xuyên thủng lồng ngực Kim Đản Đản. Nàng thoi thóp, chỉ còn lại một hơi thở, lúc này sấm sét mới biến mất.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhịn đau, ôm Kim Đản Đản vào lồng ngực, giọng nói nghẹn ngào: “Yên Nhi, cố lên!”
Kim Đản Đản vừa mở miệng, máu liền chảy ra khỏi khóe miệng, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi: “Sư phụ, ta phải đi trước chàng một bước rồi. Chàng phải sống thật tốt đấy!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn lau vết máu nơi khóe miệng nàng, trong mắt chứa hình ảnh cả người nàng đẫm máu, gân xanh nổi lên giữa trán, gằn từng chữ: “Phượng Như Yên, ta không cho phép nàng chết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com