div class="text-left"> Y rời khỏi phòng như chạy trốn, lúc đi đến cửa bước không vững, suýt nữa thì ngã nhào.
Kim Đản Đản: Hình như não sư phụ hơi hỏng rồi.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhíu mày suy tư: Có thể là do Nguyệt Trần, sau khi rời khỏi thân thể y, hắn đã động lòng với Yên Nhi. Bây giờ y không thể tự kiềm chế được nữa.
Y nuôi đứa nhỏ dễ thương trăm năm, tự nhiên lại muốn nếm thử hương vị của nó.
Ngày nào Kim Đản Đản cũng nghiên cứu sách làm thế nào để biến hình. Nguyệt Hoa Tiên Tôn lúc nào cũng tránh mặt nàng, vì vậy nàng rất hiếm khi nhìn thấy y.
Nàng cảm thấy hơi buồn, không phải đã nói nàng là vợ nuôi từ nhỏ của y sao? Tại sao sư phụ lại tránh mặt nàng chứ? Lẽ nào bây giờ nàng là một con chim nên y ghét bỏ nàng rồi?
Nguyệt Hoa Tiên Tôn luôn nhốt mình trong phòng, tìm sách đọc, gần như không quan tâm đến Kim Đản Đản.
Dùng hết thời gian nửa tháng, cuối cùng Kim Đản Đản cũng biến thành hình người. Con ngươi của nàng có màu đỏ như Nguyệt Hoa Tiên Tôn, nhưng sư phụ vẫn không quan tâm đến nàng.
Nàng buồn bã đi xuống Ma tộc, nàng vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành. Sự bất thường lúc trước của Mặc Trạch là do bị khống chế.
Mặc Trạch vừa nhìn thấy Kim Đản Đản đến liền nở nụ cười tươi như hoa: “Tiểu Yên Nhi, ca nhớ muội quá, đôi mắt của muội đúng là càng ngày càng đẹp!”
Kim Đản Đản lắc lắc khuôn mặt nhỏ, tiện tay hái một bông hoa. Nàng ngắt từng cánh hoa, chu miệng nhỏ lên: “Mặc Trạch, ta cảm thấy sư phụ của ta rất kì lạ, y giống như có chuyện gì giấu ta vậy!”
Mặc Trạch vén tóc mái lên, nhướng mày nói: “Lão già đó chắc chắn có rất nhiều bí mật, nói không chừng y đang lén lút xem tranh người lớn kìa!”
Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật: “Sư phụ của ta không phải loại người như vậy!”
“Y lớn tuổi như vậy, có biến thái cũng là chuyện bình thường, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được!” Mặc Trạch giúp Kim Đản Đản mở mang tầm mắt.
“Vậy ta quay về trộm nhìn xem có phải như những gì ngươi nói không!” Kim Đản Đản nghi ngờ có khi thực sự bị Mặc Trạch nói trúng cũng nên!
“Tiểu Yên Nhi, ca tốt với muội như vậy, tuổi tác của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa. Có phải chúng ta nên tính chuyện sinh một đứa nhỏ rồi không?” Mặc Trạch nhướng mày!
Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật, nghiêm túc nói: “Mặc Trạch, xin lỗi, ta … ta không có tình cảm trai gái với ngươi!”
“Ca có tình cảm với muội mà, chúng ta đều là người xuyên không tới đây, nói không chừng ca là nam chính, muội là nữ chính, cuộc gặp gỡ này chính là duyên phận. Từ lần đầu tiên nhìn thấy muội, ca đã biết muội khác với những người khác, hay chúng ta thử hẹn hò xem!” Mặc Trạch chân thành thổ lộ!
Kim Đản Đản dời tầm mắt, nàng không thể chấp nhận tình cảm của Mặc Trạch: “Ngươi tin con người có kiếp trước kiếp này không? Mà duyên phận của ta chính là Nguyệt Hoa Tiên Tôn. Cho dù gặp được ai, cho dù người ta gặp xuất sắc đến đâu thì đời đời kiếp kiếp ta đều nhận định người mình yêu là y, tìm y, đợi y!”
Mặc Trạch cười khổ: “Ca có thể xuyên đến đây, còn có cái gì ca không thể tin được chứ. Ca chúc phúc cho muội, nếu có một ngày muội hối hận thì quay đầu lại, ca vẫn ở đây!”
“Cảm ơn ngươi!” Nghe hắn ta nói buông tay, Kim Đản Đản thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hơn nữa, Mặc Trạch cũng hứa sẽ quản thúc cấp dưới, không gây chuyện nữa, cũng coi như là đã cải tà quy chính!
Mặc Trạch nghiêm nghị nói: “Tiểu Yên Nhi, tộc Phượng Hoàng bọn muội không biết sao lại phạm phải thiên đạo, cả tộc chỉ còn lại một mình muội. Có thể lão già đó, khụ, sư phụ của muội vẫn luôn phiền não vì chuyện này!”
“Cảm ơn! Ta quay về tìm sư phụ, khi nào rảnh lại tới thăm ngươi!” Nghe xong lời Mặc Trạch nói, Kim Đản Đản nói cảm ơn xong liền vội vàng rời đi.
Mặc Trạch nhìn theo bóng lưng của nàng: Tiểu Yên Nhi, muội nhất định phải sống thật tốt, phải thật hạnh phúc đó!
Tiên Phủ ở Thiên Vực.
Ngoài thư phòng.
Kim Đản Đản trực tiếp mở cửa bước vào, ánh mắt Nguyệt Hoa Tiên Tôn hơi bối rối, phất tay áo một cái, cất toàn bộ sách trên bàn vào không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com