Hai người vừa nói chuyện không hợp lại đánh nhau, Kim Đản Đản ở bên cạnh xem, thầm cầu nguyện sư phụ có thể thắng.
Phi Tuyết Tiên Tử thấy Kim Đản Đản vẫn còn tung tăng nhảy nhót, tức đến nỗi gương mặt nhỏ méo mó, trong mắt tràn ngập ghen ghét: Thật đúng là mạng lớn, như vậy mà cũng không chết!
Bây giờ hai người đó lại giao đấu rồi, ai sẽ chú ý đến nàng ta chứ!
Nhân lúc bọn họ không chú ý bên này, một tia sáng trắng trong tay Phi Tuyết Tiên Tử đánh về phía Kim Đản Đản, ánh mắt nàng ta giống như châm độc vậy: Đồ đê tiện, bản tiên phải để ngươi hồn bay phách tán, không bao giờ có thể chuyển thế được nữa!
Không có ai chú ý đến bên này, đợi khi Kim Đản Đản phát hiện ra nguy hiểm thì đã muộn rồi. Tia sáng trắng đó đã đến trước mặt nàng, nàng hoàn toàn không thể tránh đi.
Nhưng ngay trong khoảng khắc đó, Nguyệt Trần xuất hiện ở trước mặt nàng. Tia sáng trắng đó đâm xuyên qua cơ thể hắn, lực lượng yếu đi, hơi chệch hướng, đánh vào trên người Kim Đản Đản.
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng của nàng đau đớn như bị xuyên tim vậy.
Gương mặt trắng nõn của Nguyệt Trần càng ngày càng trong suốt, giống như hắn có thể tan biến bất kỳ lúc nào vậy.
Kim Đản Đản rất hoảng sợ, trên mặt nàng đầy nước mắt, lẩm bẩm: “Nguyệt Trần…”
Gương mặt trắng đến nỗi trong suốt của Nguyệt Trần nở một nụ cười, hắn vươn tay lau nước mắt trên mặt Kim Đản Đản: “Đừng khóc, ta sẽ không chết đâu!”
Hắn càng ngày càng yếu, có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Trong lòng Kim Đản Đản rất hoảng loạn, nhìn sư phụ đang giao đấu, nàng hét lên: “Sư phụ, người mau cứu Nguyệt Trần đi!”
Nguyệt Trần là tơ tình đã bị cắt đứt của sư phụ, sư phụ nhất định có thể cứu được hắn.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn rất đau đầu. Y rất ít khi nhìn thấy nàng khóc, nàng vừa khóc y liền có chút không biết phải làm sao. Y nhìn Nguyệt Trần sắp tan biến, hai tay nhanh chóng kết ấn trên không trung, Nguyệt Trần bay về phía y.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhắm hai mắt lại, Nguyệt Trần hóa thành một sợi dây màu đỏ ẩn vào giữa trán của Nguyệt Hoa Tiên Tôn.
Chỗ giữa trán của y lập tức xuất hiện một đóa hoa điền màu đỏ, rất mê hoặc.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn mở mắt ra, đôi tròng mắt màu đỏ của y càng khiến người khác hồn xiêu phách lạc hơn. Cả người y nhiều thêm một tia nhân khí.
Bây giờ tơ tình đã trở về vị trí, ánh mắt y có chút phức tạp nhìn Kim Đản Đản, đồ nhi y nuôi hơn trăm năm. Trái tim bình tĩnh lâu năm của y đập điên cuồng, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang nói với y. Nàng chỉ có thể là của y.
Y hơi híp mắt lại, ánh mắt y nhìn Mặc Trạch giống như nhìn người chết vậy. Khóe miệng y mang theo ý cười, trong mắt y là một mảnh lạnh lùng khát máu: “Mặc Trạch, ngươi không nên đụng đến người của bản tôn!”
Mặc Trạch khinh bỉ: “Lão già, ngươi khai thông rồi sao? Tiểu Yên Nhi do chính tay ngươi nuôi dưỡng như con gái, ngươi đang muốn đánh chủ ý lên nàng sao?”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn cười tà mị, khoảng khắc đó như thể trăm hoa nở rộ, hoa điền trên trán y đỏ rực quyến rũ. Mái tóc trắng của y bị gió thổi lên, giọng nói từ tính: “Vốn dĩ Yên Nhi là của bản tôn! Vợ! Nuôi! Từ! Nhỏ!”
Mặc Trạch tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Da mặt của ngươi dày như độ tuổi của ngươi vậy!”
Hai người lại xuất hết chiêu thức trên người ra đánh nhau. Kim Đản Đản nhìn sư tôn oai phong lẫm liệt như vậy, trong đầu nàng không ngừng hiện lên bốn chữ ‘Vợ nuôi từ nhỏ’!
Sư tôn khai thông rồi, vợ nuôi từ nhỏ cũng rất được!
Trên mặt nàng tràn đầy nụ cười ngốc nghếch, hai má ửng hồng, khóe miệng khẽ cong lên.
Phi Tuyết Tiên Tử phát điên lên vì ghen tị. Bây giờ nàng ta cũng không quan tâm đến việc có bại lộ chính mình không nữa, nàng ta chỉ muốn lấy mạng Kim Đản Đản!
Nàng ta tức giận hét lên: “Phượng Như Yên, ngươi đại nghịch bất đạo, vọng tưởng quyến rũ sư tôn, trời đất không dung!”
Theo sau đó là đòn tấn công sắc bén của nàng ta. Chỉ cần người chướng mắt này chết đi, Nguyệt Hoa Tiên Tôn sẽ là của nàng ta!
Kim Đản Đản vừa mới bị tấn công một lần. Phi Tuyết Tiên Tử vừa lên tiếng, nàng đã hồi thần lại. Nhưng đòn tấn công của nàng ta đã lập tức đến trước mặt nàng rồi.