Kim Đản Đản trợn trắng mắt, rất cạn lời với hắn ta.
Nàng chuyển đề tài: “Bên trong chắc không có nguy hiểm gì đâu nhỉ!”
Mặc Trạch nhìn hoa trên sông, nghiêm mặt nói: “Loài hoa này tên là hoa U Minh, nó có chất độc gây ra ảo giác. Tu vi của muội thấp không thể dừng lại đây quá lâu!”
Hắn ta mang theo Kim Đản Đản bước vào cung điện Ma tộc.
Hàng nghìn người Ma tộc bên trong quỳ một gối hô lên:
“Cung nghênh chủ thượng chiến thắng trở về!”
“Cung nghênh Phượng Tiên Tử đến tham quan Ma tộc!”
Mi mắt của Kim Đản Đản cong lên. Người ở Ma tộc này thật biết nói chuyện, trông cũng không đáng ghét mà!
Mặc Trạch thấy nàng vui vẻ, lông mi khẽ run lên, khóe miệng hắn ta gợi lên một độ cong. Nàng không đáng ghét như những người Tiên tộc kia.
“Tiểu Yên Nhi, muội đói chưa? Ca để bọn họ dọn cơm lên, bảo đảm có rất nhiều món muội chưa từng ăn qua!” Mặc Trạch tự tin nói.
“Ừ, được!” Kim Đản Đản rất mong chờ.
Nàng đoán nhất định là có một số món ăn hiện đại, nàng cũng rất nhớ những món ăn đó.
Trên bàn bày đầy các loại món ngon và đồ ăn nhẹ, toàn bộ đều là món hiện đại. Kim Đản Đản nhìn thấy vậy rất hoài niệm, nàng cầm đũa lên bắt đầu ăn!
Mặc Trạch cười như không cười nói: “Muội không sợ có độc sao?”
Kim Đản Đản cười ngọt ngào: “Ngươi sẽ không hạ độc đâu!” Nói đùa, nàng ở cạnh sư phụ tiện lợi hơn trăm năm, có loại độc nào mà nàng không nhận ra được chứ!
“Miệng Tiểu Yên Nhi thật ngọt, ăn nhiều chút!” Mặc Trạch bắt đầu gắp đồ ăn cho nàng, không biết tại sao hắn ta lại cảm thấy nàng rất có cảm giác thân thiết.
Mặc dù Kim Đản Đản có chút không được tự nhiên, nhưng nàng vẫn ăn. Nàng có chút xấu hổ: “Để tự ta gắp là được rồi!”
Mặc Trạch để nàng tự ăn, hắn ta nhìn nàng ăn.
Kim Đản Đản chơi ba ngày ở Ma tộc, thì chơi chán rồi. Nàng rất nhớ sư phụ tiện lợi của nàng, nhưng nàng vẫn còn phải khuyên nhủ Mặc Trạch cải tà quy chính nữa!
“Mặc Trạch, ngươi biết tivi, máy bay không?” Kim Đản Đản hỏi. Chỉ cần hắn ta thừa nhận, vậy thì nàng sẽ dùng thân phận cùng là người xuyên không mà khuyên hắn ta. Như vậy tỷ lệ thành công của nàng sẽ cao hơn một chút.
Mặc Trạch đang rót trà, động tác của hắn ta khẽ dừng lại. Trong lòng hắn ta sóng to gió lớn, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục rót trà.
Hắn ta giả vờ ngạc nhiên nói: “Tivi? Là chỉ những vật nhìn thấy trong tia chớp sao?”
Kim Đản Đản: Thật biết giả bộ!
Nhưng mà cũng đúng. Nếu như hắn ta thừa nhận, hắn ta lo lắng người khác xem hắn ta thành quái vật.
Kim Đản Đản chỉ đành ngả bài của mình trước: “Mặc Trạch, đồ ngươi mặc, bài ngươi hát, còn có đồ ăn vừa rồi, đều là đồ của thế giới hiện đại. Chúng ta đều là người xuyên không.”
Khóe miệng Mặc Trạch khẽ cong lên: “Nha đầu, ngươi thật thông minh!”
Sắc mặt hắn ta đột nhiên lạnh xuống: “Vốn dĩ bản quân chỉ thuộc về thế giới này, nhưng linh hồn của ta bị người Tiên tộc đánh tan nát, không dễ gì mới tập hợp lại được. Từng có tiên đoán, phượng hoàng hiện thế, thiên hạ quy thành một. Chỉ cần có được ngươi, toàn bộ thế giới này đều sẽ là của bản quân!”
Kim Đản Đản ngạc nhiên, hóa ra nhiệm vụ thật sự không đơn giản mà. Mẹ ơi, vậy mà lại là một lão quái vật trọng sinh.
Nàng cười rạng rỡ: “Cái đó, ta còn có việc, đi trước một bước đây!”
Phía sau nàng truyền đến giọng nói u ám của Mặc Trạch: “Ngươi không đi được đâu. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm Vương Hậu của bản quân thì bản quân sẽ không làm tổn hại đến ngươi. Đến lúc đó cả thiên hạ này đều là của ngươi!”
Kim Đản Đản quả thật bị kết giới trong suốt cản lại. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, hắn ta hoàn toàn giống như biến thành một người khác vậy.
…
Tiên ma lại bắt đầu một trận đại chiến. Toàn bộ Tiên tộc đều đến Ma tộc, tấn công.
Ở một nơi ẩn nấp, trong tay Phi Tuyết Tiên Tử cầm một dụng cụ màu đồng cổ, phía trên tản ra sương mù mỏng manh màu đỏ.
Sương mù bay đến Ma tộc, tiến vào cơ thể Mặc Trạch. Đôi mắt hắn ta lại đỏ thêm vài phần, lý trí trong mắt hắn ta gần như sắp biến mất hoàn toàn.
“Giết nàng ta!”
“Giết nàng ta!”
Trong đầu hắn ta luôn có một giọng nói của nữ nhân, bảo hắn ta giết nữ nhân hồng y trước mặt này.