Nguyệt Hoa Tiên Tôn ngẩng đầu nhìn trời, hơi nhíu mày: “Lẽ nào tất cả những chuyện này đều là số mệnh sao?”
Y bóp nát tách trà trong tay. Y không bao giờ tin vào số mệnh, sau này đối xử lạnh nhạt hơn với nàng là được.
Hơn một tháng trôi qua.
Dường như đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của Kim Đản Đản và Nguyệt Trần. Nàng vui vẻ, nhưng có người lại không vui.
“Tiểu Yên Nhi, nếu ngươi hiểu chuyện thì nên đưa nam tử này trở về. Dù gì hắn cũng là người hạ giới, đừng làm khó sư tôn ngươi!” Phi Tuyết Tiên Tử khuyên nhủ.
Kim Đản Đản phản đối: “Không, chắc hẳn hắn có mối liên hệ gì đó với sư phụ, hơn nữa, người hạ giới cũng có thể tu luyện thành tiên được mà!”
Phi Tuyết Tiên Tử tức đến nỗi suýt nữa thì không giữ nổi biểu cảm dịu dàng trên mặt. Nàng ta tận tình thuyết phục Kim Đản Đản: “Mặc dù Nguyệt Hoa không nhắc tới, nhưng ai nhìn thấy một khuôn mặt giống mình mà vui cho được.”
Kim Đản Đản nhếch miệng cười: “Sư phụ không phải là kiểu người nhỏ mọn như vậy!” Y không vui là tốt nhất, nàng chỉ muốn biết mối liên hệ giữa hai người họ.
Phi Tuyết Tiên Tử vẫn muốn thuyết phục nàng, bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
Một đám mây đen bay đến, dừng lại trước thiên vực. Lúc này bọn họ mới nhìn rõ được đám mây đen kia là gì, đó là một đám Ma tộc mặc quần áo màu đen.
Tất cả Tiên tộc đều đi qua bên này. Kim Đản Đản nhìn về phía những người đang tới, đứng đầu là một thiếu niên mặc áo đen tầm hai mươi lăm tuổi, trông có vẻ giống loài người, nhưng quần áo của hắn lại là đồ hiện đại.
Vài người có vẻ giống người để đầu tóc xù dài, họ có kiểu tóc màu xanh dương ấn tượng. Họ có đôi mắt đen, đồng tử màu đỏ, tai trái đeo khuyên màu đen, môi cũng có màu đen, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc hiện đại.
Quần áo mà họ mặc giống kiểu quần áo biểu diễn concert hiện đại hơn, trên tay còn cầm một cây đàn ghi- ta màu đen cực ngầu. Dưới chân họ giẫm lên một con Hỏa Kỳ Lân, khắp cơ thể Hỏa Kỳ Lân là lửa đỏ.
Trong lòng Kim Đản Đản thở dài: Cảm giác như mình đã đến một buổi concert vậy, tạo hình này còn ngầu hơn minh tinh nhiều.
Thủ lĩnh Ma tộc ở đối diện bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, phun ra một ngụm khói, nháy mắt với Kim Đản Đản. Khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười xấu xa: “Yo… muội muội… bản thể là một con phượng hoàng, trông cũng khá xinh đẹp, vậy đi theo bản quân đi!”
Khóe miệng Kim Đản Đản co giật, rõ ràng mấy anh em này xuyên không tới đây, sao lại phải quanh co như vậy làm gì?
[Dinh… Kí chủ, nhiệm vụ lần này là khiến Mặc Quân Mặc Trạch cải tà quy chính]
Kim Đản Đản: Đám người tóc xù này dễ cứu vớt như vậy sao?
“Mặc Trạch, đừng hòng có ý đồ với đồ nhi của bản tôn!” Một giọng nói mang theo uy áp truyền đến, khiến một vài người Ma tộc ở phía đối diện sợ đến nỗi hơi phát run.
Giây tiếp theo, Nguyệt Hoa Tiên Tôn mặc một bộ đồ đỏ, mái tóc bạc trắng xuất hiện ở bên cạnh Kim Đản Đản, đẩy nàng ra sau lưng để bảo vệ.
Mặc Trạch nghiến răng nghiến lợi một hồi, nếu nói người hắn ta ghét nhất trên đời này là ai, thì đó chính là Nguyệt Hoa Tiên Tôn.
Không sai, Mặc Trạch là một người xuyên không đến đây. Hắn ta cảm thấy bản thân giống như nhân vật nam chính trong tiểu thuyết vậy.
Tất nhiên tạo hình lý tưởng mà trong lòng hắn ta muốn cũng là mặc đồ màu đỏ. Chỉ có điều hắn ta mặc màu đỏ không được tà mị như Nguyệt Hoa Tiên Tôn, cho nên lúc nào cũng bị lấy ra so sánh với y. Hắn ta đành phải thay đổi tạo hình.
Một Tiên tộc mà lại còn tà mị hơn cả Ma tộc, làm sao hắn ta có thể không ghét được chứ.
Khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên, nhìn Kim Đản Đản cười mê hoặc: “Hóa ra ngươi chính là Tiểu Yên Nhi, quả nhiên khiến người khác yêu thích hơn sư phụ của ngươi nhiều. Chỉ cần người đi theo bản quân, toàn bộ Ma tộc sẽ là của ngươi. Năm trăm nghìn ma quân quỳ dưới chân ngươi, gọi ngươi là hậu, đó là sự uy phong không gì sánh được!”
Kim Đản Đản: Ma quân, ngươi công khai giành người như vậy có ổn không?
Nguyệt Hoa Tiên Tôn hơi nheo mắt, tùy ý phất tay áo. Trên không trung xuất hiện rất nhiều lông vũ màu trắng, lao nhanh về phía Mặc Trạch.
*
Về sau canh ba mỗi ngày! Hôm nay không có, nhóm tiểu thiên sứ tắm rửa ngủ đi! Ha ha ha!