Kim Đản Đản nhìn ra đã có người hạ cấm chế với hắn. Có lẽ Nguyệt Trần hắn vốn không phải là người. Nhưng cho dù hắn là ai thì nàng cũng muốn dẫn hắn đi gặp sư phụ, nếu không thì sự nghi hoặc này của nàng không thể loại bỏ.
Nàng rất có thiên phú về trận pháp, chỉ trong thời gian ngắn thì nàng đã có thể dẫn Nguyệt Trần ra khỏi khu rừng này.
Nguyệt Trần nhìn gương mặt của Kim Đản Đản. Một nữ tử ưu tú như nàng, nếu như có thể ở lại bên cạnh nàng vĩnh viễn thì tốt biết bao.
Tiên Phủ ở Thiên Vực.
Tinh thần Nguyệt Hoa Tiên Tôn hơi mất tập trung, y luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
“Sư phụ, đồ nhi về rồi đây!”
Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Phượng Như Yên, Nguyệt Hoa Tiên Tôn bước ra bên ngoài.
Kim Đản Đản nhìn sư phụ tiện lợi mặc một thân áo đỏ bước ra. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, ấy thế mà nàng lại cảm thấy cánh mũi hơi chua xót, hơi nhớ nhung sư phụ rồi.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn nam nhân đứng đằng sau nàng, sắc mặt không hề biến đổi. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra màu sắc trong con ngươi của y dần dần tối lại.
Y hờ hững hỏi, nhưng giọng nói không mất đi uy nghiêm: “Đồ nhi, sao ngươi có thể tự tiện dẫn một nam nhân quay về hả?”
Kim Đản Đản nhíu mày, sư phụ hơi lạ.
Nàng cười đùa hí hửng nói: “Sư phụ, hắn là Nguyệt Trần, có dáng vẻ rất giống với người đó. Nếu đột nhiên nhìn qua còn tưởng các người là cùng một người đó!”
Ánh mắt Nguyệt Hoa Tiên Tôn tối lại, khẽ nhắm mắt lại: “Đừng nói bậy. Người đến từ đâu thì đưa về đó đi.”
Kim Đản Đản đến gần, cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt của y, hơi nhíu mày: “Sư phụ, người không tò mò sao?”
“Giới tu tiên có nhiều chuyện lạ, vi sư đã quá tuổi cảm thấy tò mò rồi!” Giọng nói của y giống như truyền đến từ phương xa, có cảm giác mang theo vài phần tiên phong đạo cốt.
“Lão yêu quái!” Kim Đản Đản nhỏ giọng lầm bầm.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nheo đôi mắt lại: “Ngươi nói cái gì?”
Kim Đản Đản ngẩng đầu lên nhìn y, nở nụ cười mang theo vài phần lấy lòng: “Sư phụ, người cho hắn ở lại đây đi, chờ khi hắn khôi phục lại kí ức rồi mới đi!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhìn Nguyệt Trần một chút. Nguyệt Trần cũng không rõ ràng lắm, vì sao người này lại giống hắn như vậy? Cảm giác rất gần gũi nhưng lại thấy hình như y không thích mình.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn không đồng ý, cũng không nói từ chối, mà chỉ nhìn về phía Kim Đản Đản dặn dò: “Vi sư nghe nói suýt chút nữa thì ngươi bị Ma thú làm hại rồi, may mà Phi Tuyết Tiên Tử đã cứu ngươi!”
“Vâng! Thật sự là quá trùng hợp. Nếu không gặp được nàng ta thì nhất định con bị thương rất nặng. Nếu sư phụ muốn cảm tạ nàng ta thì cho ít tiền là được rồi, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện lấy thân báo đáp nha!” Kim Đản Đản chú ý nhấn mạnh vào “quá trùng hợp”, nhưng ai biết có phải do Bạch liên hoa kia sắp xếp hay không, muốn sư phụ nàng mang ơn chứ!
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhướng mày, gõ đầu Kim Đản Đản: “Quay về chép kinh thư ba lần, không xong thì không cho phép ăn cơm.”
Kim Đản Đàn phản bác: “Người như này là đang ngược đãi trẻ nhỏ!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn xoay người, không để ý đến nàng nữa, chỉ cảm thấy đồ nhi của mình càng ngày càng không thể tưởng tượng nữa!
Kim Đản Đản lè lưỡi với bóng lưng của y, trong lòng oán thầm: Sư phụ tiện lợi, người tuyệt đối có chuyện giấu diếm con, một ngày nào đó con sẽ lột trần từng cái một!
“Nguyệt Hoa, Tiểu Yên đã về rồi sao?” Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng rồi. Một tiên tử mặc áo trắng như tuyết bay đến, diễn dáng vẻ lo lắng đến mức vô cùng tinh tế.
Khóe miệng Kim Đản Đản hơi nhếch lên: “Phi Tuyết Tiên Tử, đa tạ ngươi đã giúp đỡ, sư phụ lão nhân vừa mới vào nhà rồi!” Hừ! Sư phụ, người dám giấu con à. Nếu người đã không muốn gặp nàng ta thì con đây cứ muốn cho hai người gặp mặt đấy, cho tức chết người!
Phi Tuyết Tiên Tử vừa nhìn thấy Phượng Như Yên thì trong lòng rất đắc ý: Quả nhiên là một đứa trẻ không có tâm cơ, quá dễ dụ. Thái độ này còn tốt hơn nhiều so với lúc trước.
Lúc nàng ta nhìn về phía Nguyệt Trần đứng ở bên cạnh, nét giả tạo trên mặt nàng ta suýt chút nữa không còn.