Edit: Kim
Nam Chi nhìn về phía Thiện Thành, “Cha, hai người đã quyết định xong rồi sao?”
Thiện Thành cũng không thích đứa con gái này, ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, đều là vì cô, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, náo loạn tới mức này đều là lỗi của Thiện Tĩnh.
Thiện Thành nói thẳng: “Tao và mẹ mày đã bàn bạc xong, em trai mày đi theo tao, mày đi theo mẹ mày.”
Nam Chi:???
Chết tiệt!
Ta đi tới địa ngục rồi sao?
Địa ngục chắc là cũng không đến nỗi đáng sợ như vậy đi.
Có rất nhiều câu chuyện thần thoại, đều đem thần tiên phạm sai lầm ném xuống trần gian thay vì địa ngục, quả nhiên, trần gian còn đáng sợ hơn địa ngục đi.
Thiện Dương ngạc nhiên hỏi: “Cha mẹ, hai người thật sự quyết định ly hôn sao?”
Trong lòng hắn có một tia nghi ngờ, sợi nghi ngờ này giống như tiếng ve ngày hè, không ngừng vang lên trong lòng hắn, vô cùng chói tai, không cách nào bỏ qua.
Khoảng thời gian này, giữa cha mẹ đã xảy ra chuyện gì, tại sao mẹ lại đồng ý ly hôn?
Thiện Thành chọn ly hôn, là bởi vì mẹ đã phản bội hắn, nhưng mẹ sẽ không ly hôn, mẹ không thể rời khỏi cha, mẹ không có công việc, sau khi ly hôn sẽ sống thế nào.
Chị gái đã thành niên, cha sẽ không đưa tiền cấp dưỡng, mẹ và chị sẽ sống thế nào?
Trong này có phải có gì đó mà bọn họ không biết hay không.
Thiện Thành và Trịnh Quyên liếc nhìn nhau một cái, nói: “Đúng vậy, chúng tao đã quyết định ly hôn.”
Nam Chi buột miệng thốt ra: “Hai người chắc là sẽ không ly hôn giả đi?”
Nam Chi nói với Trịnh Quyên: “Mẹ à, mẹ nghe con nói, có rất nhiều cuộc ly hôn giả, sau đó biến thành ly hôn thật, có chứng nhận ly hôn chính là đã ly hôn.”
“Đến lúc đó, mẹ sẽ không còn chồng và con trai đâu.”
Giọng nói của cô vui sướng như là không có chuyện gì xảy ra.
Như là súc sinh không có lương tâm, không phân biệt được đâu là sân chơi, trong lòng hai vợ chồng thầm mắng súc sinh.
Thiện Thành và Trịnh Quyên không nói gì, Nam Chi wow một tiếng, hai mắt sáng lên, vẻ mặt vui vẻ hàm ý ‘ta đoán đúng rồi’, “Wow, hai người thật sự ly hôn giả sao, tài sản sẽ phân chia như thế nào?”
“Mẹ à, mẹ nghe con nói đi, sau khi hai người ly hôn, tiền cha kiếm được sẽ phải chia cho mẹ một nửa, cái này gọi là tài sản trong hôn nhân, mẹ có được chia không?”
“Nếu không chia, cầm chứng nhận ly hôn rồi, mẹ cái gì cũng không được nhận được nha.”
Nam Chi hóa thân thành luật sư nhỏ, khoe ra những kiến thức pháp luật mình đã học được.
Thiện Thành không nói gì, ngược lại, Trịnh Quyên tỏ vẻ do dự nhìn chồng, thấy Thiện Thành không nói lời nào, Trịnh Quyên lập tức nói: “Có phải anh nghĩ như vậy không, anh chính là không muốn chia tiền cho tôi, cho nên mới lừa tôi ly hôn giả.”
Nam Chi: Ồ!
Thiện Dương: Ồ!
Đúng là ly hôn giả nha!
Nam Chi và Thiện Dương liếc nhìn nhau một cái, yên lặng cúi đầu ăn.
Thiện Thành giải thích: “Không phải, không phải vì không muốn chia tiền cho cô.”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Vậy anh phải chia cho tôi một nửa số tiền, tôi mới có thể yên tâm.”
Thiện Thành chỉ nói: “Đây không phải là chuyện tiền bạc.”
Sắc mặt Trịnh Quyên trở nên khó coi, ánh mắt càng thêm hoài nghi, “Không phải vấn đề tiền bạc thì là cái gì?”
“Chúng ta không phải là ly hôn, mà chỉ là sống ly thân, người khác có hỏi thì nói là đã ly hôn.”
Nam Chi lại mở miệng, “Mẹ à, mẹ nghe con nói, ở riêng một khoảng thời gian dài rồi, đến lúc đó cha có ra tòa xin ly hôn, cũng sẽ được chấp thuận.”
Thiện Thành lập tức quát Nam Chi: “Mày câm miệng.”
Nam Chi mím môi, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Vẻ mặt Trịnh Quyên đều là nghi ngờ, “Tôi không ly hôn, Thiện Thành, anh chính là muốn lừa tôi.”
Thiện Thành cũng bực bội, “Dựa vào cái gì, cô phản bội tôi, tôi còn phải cho cô tiền, cô dựa vào cái gì mà cầm tiền của tôi đi sống thoải mái, dựa vào cái gì?”
Còn phải chia tiền cho Trịnh Quyên, hắn không cam lòng.
Trên đời này nào có cái lý như vậy.
Cô ngoại tình, ly hôn rồi còn muốn lấy tiền của tôi!
Cô coi tôi là kẻ vung tiền như rác sao?
Như vậy, cuộc đàm phán giữa Thiện Thành và Trịnh Quyên đã sụp đổ, Trịnh Quyên vốn dĩ đã bị Thiện Thành dỗ dành mà đồng ý ly hôn.
Thiện Thành nói, toàn công ty đã biết chuyện này, vậy thì ly hôn giả, để Thiện Thành có thể ưỡn ngực ngẩng đầu ở công ty.
Ly hôn nhưng không rời khỏi nhà, cho dù ly hôn, vẫn là người một nhà, thi thoảng vẫn có thể gặp nhau.
Người khác hỏi tới thì nói là đã ly hôn.
Lấy một cái chứng nhận ly hôn để chứng minh cho người khác thấy, nhưng trên thực tế, bọn họ đã có nhiều năm tình cảm như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Không thể tách rời, còn có hai đứa nhỏ.
Hơn nữa chuyện tiền bạc, vẫn để cho Trịnh Quyên quản lý như cũ.
Lúc trước Thiện Thành vẫn luôn hung hãn, đột nhiên thái độ trở nên mềm mỏng, làm Trịnh Quyên có chút thụ sủng nhược kinh, nghe Thiện Thành dịu dàng phân tích, trong lòng Trịnh Quyên lập tức buông lỏng.
Trịnh Quyên ầm ĩ như vậy là vì mục đích gì, đương nhiên là vì cuộc sống sau này, chỉ cần Thiện Thành không vứt bỏ bà, có như thế nào cũng được, nhưng bây giờ hình như chỉ cần ly hôn, là Thiện Thành có thể hoàn toàn thoát khỏi bà, như vậy không được, tuyệt đối không thể được.
Trịnh Quyên kiên định với quyết định của mình, “Tôi sẽ không ly hôn, tuyệt đối không ly hôn.”
Thiện Thành đặc biệt tức giận nói: “Nếu không ly hôn, người khác sẽ cười nhạo tôi.”
“Bây giờ tôi đã trở thành trò cười của toàn công ty.”
Trịnh Quyên nói thẳng: “Trò cười thì trò cười, còn không phải chỉ là một cái công việc hèn mọn thôi sao, đổi một công việc khác không phải là được rồi sao?”
Thời điểm nói tới công việc, vẻ mặt Trịnh Quyên tràn đầy khinh thường, ngược lại còn cảm thấy Thiện Thành quá luyến tiếc chút công việc hèn mọn như vậy, “Chẳng lẽ thế giới này chỉ có một công việc này sao, bảo anh nghỉ công việc này, là anh không thể tìm được công việc khác?”
Thiện Thành tức giận bật cười, “Công việc hèn mọn, công việc của tôi là công việc hèn mọn, còn cô thì sao, cô ngay đến cả một công việc cũng không có, cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy.”
“Cô có thể sống cuộc sống thoải mái, đều là nhờ cái công việc hèn mọn này của tôi.”
Trịnh Quyên phủ định công việc của Thiện Thành, chính là đã phủ định cả con người của Thiện Thành, Trịnh Quyên bị châm chọc đến mức nói không nên lời, bà ngồi xuống ghế sô pha, “Dù sao cũng chính là không ly hôn, anh có nói cái gì thì tôi cũng sẽ không ly hôn.”
Thiện Thành thậm chí đến đáp lời cũng lười nói, xoay người bỏ đi rồi, Trịnh Quyên lập tức nói: “Anh muốn đi đâu?” Sau đó cũng đuổi theo Thiện Thành mà đi rồi.
Hai đứa nhỏ bị vứt bỏ tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thiện Dương hỏi Nam Chi: “Làm sao chị biết mấy điều luật này?”
Có phải đã biết trước là cha mẹ sẽ ly hôn hay không?
Nam Chi nói: “Biết pháp luật là để bảo vệ chính mình nha, trên TV có rất nhiều tin tức như vậy, em trai, gặp chuyện gì nhất định phải báo cảnh sát.”
Thế giới này không có tin tức như vậy thì các thế giới khác có.
“Nếu Hứa Lạc dám đánh em, cứ gọi cảnh sát.”
Nam Chi thật sự là hận không thể loại trừ hết cái ác sớm một chút, phải quét sạch những kẻ vô công rồi nghề này.
Hệ thống ca ca nói tình hình kinh tế hiện nay còn chưa phát triển, mới có nhiều người trẻ đi lên con đường này tới như vậy.
Bằng không đã sớm bị ném vào nhà xưởng đóng đinh, ép khô năng lượng và sinh khí.
Nam Chi suy nghĩ một chút, đóng đinh nghe không phải là loại công việc gì tốt, có vẻ rất vất vả.
Hai vợ chồng vội vàng trở về nhà, lại vội vàng đi rồi, Nam Chi chính là một hạt nhân, khiến kế hoạch hợp tác của bọn họ đổ vỡ, hai người lại bắt đầu tranh cãi.