Edit: Kim
Luôn mồm mắng hắn là tiểu bụi đời, là cặn bã của xã hội, phải cho bà ta cảm nhận được thế nào là sự trả thù của cặn bã xã hội.
Mẹ của Thiện Tĩnh thật sự làm người ta chán ghét.
Sau khi sự việc được giải quyết xong, một nhà ba người lên xe, Trịnh Quyên lập tức vươn tay muốn kiểm tra thân thể Nam Chi.
Hai tay Nam Chi ấn chặt váy xuống, nghi hoặc hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?”
Sắc mặt Trịnh Quyên vô cùng khó coi, dùng tay đánh lên tay Nam Chi, “Mày nói tao làm cái gì sao, đương nhiên là kiểm tra thân thể của mày, mày bị mấy thứ kia bắt cóc, chắc chắn đã làm cái gì với mày rồi.”
Cho dù Nam Chi là trẻ con, nhưng trước kia đã được mẹ mình dạy qua, không thể làm như vậy, cô lập tức nói: “Con không có.”
Nam Chi kiên trì không cho Trịnh Quyên xem, Trịnh Quyên lại càng phải xem, càng cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, đứa trẻ mới không cho xem, điều này khiến Trịnh Quyên rất tức giận.
Trịnh Quyên phẫn nộ nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, mày mới không cho tao kiểm tra.”
Nam Chi lắc đầu, “Không xảy ra chuyện gì cả, con chỉ không muốn cho mẹ xem.”
Trịnh Quyên: “Nếu không xảy ra chuyện gì, tại sao mày lại không muốn cho tao xem.”
Nam Chi: “Không muốn cho mẹ xem, chính là không muốn cho mẹ xem.”
“Nhất định là mày có chuyện muốn giấu tao, có phải mày đã cùng tiểu bụi đời kia làm ra chuyện gì đáng xấu hổ rồi hay không?” Đôi mắt Trịnh Quyên đỏ ngầu, trông rất đáng sợ.
Bà rất tức giận, nhưng Nam Chi lại không hiểu tại sao bà lại tức giận tới như vậy.
Nam Chi cũng tức giận, chỉ là tôi không muốn cho bà xem mà thôi , nhưng bà cứ nhất định phải xem, bà có thể nghe tôi nói một chút không.
Nam Chi cảm thấy rất bất lực, cô không hiểu loại cảm giác bất lực này đến từ đâu, liền hỏi hệ thống ca ca.
Hệ thống nói: “Bởi vì ngươi có suy nghĩ của ngươi, nhưng đối phương lại không để ý tới suy nghĩ của ngươi, ngươi giống như một con rối gỗ không có suy nghĩ, không cần có suy nghĩ của chính mình.”
Nam Chi nghi hoặc, “Nhưng mà, ta là một con người nha!”
Hệ thống: “Đúng vậy, ngươi là một con người, nhưng đối phương không coi ngươi là một cá thể độc lập.”
Nam Chi tránh né Trịnh Quyên, không cho Trịnh Quyên xem, Trịnh Quyên tức không chịu được, dùng đủ loại lời lẽ khó nghe công kích Nam Chi.
Mắng cô không biết xấu hổ, mắng cô câu dẫn người khác, mắng cô không có lòng tự trọng, mắng cô là kẻ ti tiện.
Nam Chi không nghe nổi nữa, tim đau quá, giống như không thể thở được, hô hấp trở nên khó khăn, cô phản bác nói: “Con không có, là Hứa Lạc kia tìm con.”
“Con là bị người ta bắt đi, không phải là con để cho người ta bắt con, mẹ đúng là không nói đạo lý.”
“Mày còn dám tranh luận.” Trịnh Quyên càng tức giận, đôi mắt mở to như chuông đồng, “Tao không nói đạo lý, mày có biết mày đang nói cái gì không, tao là mẹ mày, tao vất vả vì mày như vậy, mày lại báo đáp tao như vậy có phải không?”
Nam Chi nghiêm túc hỏi: “Vậy mẹ muốn con phải báo đáp mẹ như thế nào?”
Tại sao lại có cảm giác có làm cái gì cũng là không đúng vậy, đứng cũng sai, ngồi cũng sai.
Ai da, khó chịu quá nha!
Trịnh Quyên lại lập tức nói: “Tao muốn mày báo đáp cái gì, chỉ cần mày ngoan ngoãn, chăm chỉ, sau này mày sẽ tài giỏi hơn người.”
Nam Chi:???
Cho nên, rốt cuộc là bà muốn ta báo đáp cái gì, hỏi lại không nói.
Thật sự làm người ta bối rối, làm cho người ta không biết phải làm gì.
Gặp phải chuyện không giải quyết được, thì hỏi hệ thống ca ca.
Hệ thống suy nghĩ, nói: “Là muốn ngươi báo đáp thật lớn thật nhiều, nhưng bọn họ không thể nói ra, lại giả bộ là yêu thương đứa trẻ, cảm thấy tình yêu của mình là vô tư, nói ra báo đáp, sẽ không còn là yêu thương, không còn là vô tư.”
“Nhưng lại sợ con gái quên mất, cho nên mới thời thời khắc khắc lải nhải nhắc nhở.”
“Tự nhận là đã hy sinh rất nhiều, hẳn là sẽ nhận được rất nhiều báo đáp, loại hy sinh cống hiến này, chính là đặt mình vào thế yếu, bọn họ không được như ý, người sai sẽ là ngươi.”
“Cho nên mới hung ác tới như vậy, phân liệt tới như vậy.”
Nội tâm và biểu hiện không thể đồng nhất, sẽ cho ra kết quả này.
Nam Chi vô cùng kinh ngạc, “Mẹ Thiện Tĩnh lại ở thế yếu sao, bà ấy hung dữ như vậy cơ mà.”
Hệ thống: “Hung dữ không liên quan gì tới hy sinh cống hiến, tuy hung dữ, nhưng lại ở thế yếu.”
Nam Chi thở ra một hơi, hu hu hu, ta chính là một con thỏ nhảy từ cái bẫy này sang cái bẫy khác.
Một con thỏ đáng thương.
Thiện Thành lái xe, nghe hai mẹ con đằng sau khắc khẩu, không kiên nhẫn nói: “Đợi về nhà rồi hẵng nói, anh còn đang lái xe đấy.”
Trịnh Quyên không nói nữa, nhưng trừng mắt liếc nhìn Nam Chi một cái, nói một câu, “Chờ về tới nhà đi.”
Nam Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, nếu không phải ta không thể nhảy ra khỏi xe, ta không muốn nghe bà nói đâu.
Về đến nhà, Thiện Dương lập tức ra đón, đánh giá chị gái một phen, thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: “Chị đi nghỉ ngơi đi.”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Chờ một chút, theo tao vào phòng.”
Nam Chi biết Trịnh Quyên muốn làm gì, nhất định phải kiểm tra.
Trịnh Quyên gần như kéo Nam Chi vào nhà, Nam Chi ném tay Trịnh Quyên ra, “Mẹ phiền quá, con tự biết đi.”
Kéo cô như vậy, làm như cô là tội phạm không bằng, lại cũng giống như một con vật bị kéo vào lò mổ.
Trịnh Quyên nhìn bàn tay bị ném ra, tổn thương tới lòng tự trọng rồi, bà vô cùng tức giận, lại không nghĩ tới, mình đối xử với con gái như vậy, cũng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của con gái.
Sẽ không.
Trịnh Quyên hoàn toàn không biết lựa lời, “Tại sao tao lại muốn kiểm tra à, còn không phải vì sợ mày làm ra chuyện gì rèm pha sao, tới ngày lớn bụng đến bệnh viện, mày nói xem tao phải giấu mặt vào đâu.”
Nam Chi dùng một loại ánh mắt không thể tin được mà nhìn Trịnh Quyên, “Mẹ thật là kỳ lạ nha, mẹ có nhiều mặt tới vậy sao, mẹ ghê gớm tới vậy sao?”
“Mẹ là lãnh đạo quốc gia sao, mẹ biết chế tạo vũ khí sao, mẹ làm giáo dục dạy mọi người sao, sẽ giúp đỡ người khác sao, mẹ quên mình vì người khác sao, mẹ cái gì cũng không phải, cả ngày chỉ biết nói tới mặt mặt, ai thèm quan tâm đến mặt mẹ nha.”
“Mặt của mẹ vẫn nằm trên người mẹ, không ai có thể làm mẹ mất mặt được.”
Nam Chi nhìn mặt Trịnh Quyên, “Mặt mẹ cũng thật khó coi, vặn vẹo, dữ tợn, rất đáng sợ nha, giống như dạ xoa, mặt mũi dữ tợn giống dạ xoa, lúc mẹ nói tới yêu, giống như một con ma lưỡi dài đang muốn treo cổ người ta ấy.”
“Lại giống hồ ly tinh muốn moi tim người ta, nói lời ngon tiếng ngọt, muốn người ta móc tim, trích máu.”
“Mày, mày……” Trịnh Quyên trừng mắt, hơi thở dồn đập, em trai Thiện Dương cũng nhìn chị gái bằng vẻ mặt như thấy quỷ, sau đó lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, thấy cha nhìn qua, lập tức rụt tay lại, cúi đầu không nói lời nào.
“Đông……” Trịnh Quyên thở hổn hển, đại khái là vì cảm xúc quá lãnh liệt, không chịu nổi trực tiếp té xỉu, ngã thẳng tắp xuống mặt đất.
Thiện Thành hoảng sợ, vội vàng kiểm tra hơi thở, phát hiện vẫn còn hô hấp, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, gọi cấp cứu.