Edit: Kim
Nam Chi đi vào Trương gia, đưa bức thư của Thẩm Gia Văn cho Trương đại nho, Trương đại nho có chút kinh ngạc trước bức thư của đệ tử, tưởng hắn gặp chuyện rắc rối gì, lập tức mở thư ra xem.
Sau đó biểu cảm liền trở nên phức tạp, cuối cùng là thở dài một tiếng.
Nam Chi rất tò mò không biết trong thư viết gì, nhưng Thẩm Gia Văn nói không được xem nội dung bên trong, đây là viết cho Trương đại nho.
Nam Chi thành thành thật thật không xem, nhưng vô cùng tò mò nhìn Trương đại nho.
Trương đại nho không nói cho Nam Chi biết nội dung bức thư, mà là nói với Nam Chi: “Ngươi đi tìm Oánh Oánh đi.”
Nam Chi ồ một tiếng, đi tìm Trương Oánh Oánh, Trương Oánh Oánh nhìn thấy Nam Chi, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hỏi: “Trên đường không gặp phải chuyện gì chứ?”
Nam Chi lắc đầu, “Không có, tỷ tỷ, Thẩm Gia Văn nói đây là chuyện của Trương gia các người, ta không thể xen vào quá nhiều, nhưng ta muốn giúp tỷ tỷ.”
Trương Oánh Oánh chính là thích trái tim thuần khiết này của cô, nàng nói: “Đã như vậy, chúng ta cũng đã nỗ lực, không được thì thôi.”
Nam Chi có chút buồn bã nói: “Sở tỷ tỷ đã thành thân, lần này ta không gặp được Sở tỷ tỷ, cũng không biết Sở tỷ tỷ sống có tốt không.”
Trương tỷ tỷ còn phải cố kỵ trượng phu, cô cũng không thể đi tìm Trương tỷ tỷ.
Nam Chi nghĩ, mỗi người đều có một con đường riêng phải đi, Nam Chi cảm thấy mình còn nhỏ, còn chưa tới lúc phải thành thân, nhưng cũng không thể cản trở chuyện thành thân của người khác.
Cùng lắm thì về sau một mình ta xem bệnh.
Thị nữ đi vào hành lễ, nói với Trương Oánh Oánh: “Tiểu thư, phu nhân bảo người tới đó.”
Trương Oánh Oánh gật đầu, đánh giá sắc mặt thị nữ một phen, “Sắc mặt của ngươi đã khá hơn nhiều, đừng dừng thuốc.”
Thị nữ nghiêm trang tức khắc nở nụ cười, “Đa tạ tiểu thư, thân thể của nô tỳ đã thoải mái hơn nhiều rồi.”
Trương Oánh Oánh ừ một tiếng, quay đầu nói với Nam Chi: “Ta đi qua bên kia một chuyến, ngươi chờ ở đây.” Lại phân phó thị nữ mang chút đồ ăn cho Nam Chi.
Nam Chi vừa ăn vừa suy nghĩ, chờ tới khi giải quyết xong chuyện của Trương tỷ tỷ, lại trở về thôn, nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian, những ngày này đã phải chạy không ngừng nghỉ.
Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, lại chạy tiếp.
Không bao lâu sau, Trương Oánh Oánh đã trở lại, hơn nữa còn là khóc lóc trở về, nhìn thấy Nam Chi lập tức bổ nhào vào lòng Nam Chi khóc thút thít.
Nam Chi cuống quít buông điểm tâm xuống, an ủi nói: “Tỷ tỷ làm sao vậy, đừng khóc.”
Trương Oánh Oánh dùng khăn lau nước mắt, lại vừa khóc vừa cười nói với Nam Chi: “Bọn họ đồng ý, bọn họ đồng ý không ép ta thành thân.”
Nam Chi rất vui mừng, lập tức hỏi: “Đồng ý, thật sự đồng ý rồi sao?”
Trương Oánh Oánh ổn định cảm xúc, “Ông nội đã đồng ý.”
Nam Chi kinh ngạc cảm thán: “Thư của Thẩm Gia Văn thật sự hữu dụng như vậy sao?”
Càng thêm tò mò không biết trong thư viết cái gì.
Vẻ mặt Trương Oánh Oánh có chút phức tạp, “Không ngờ Thẩm Gia Văn lại thật sự có bản lĩnh, sau này thái độ của ta đối với hắn sẽ tốt hơn một chút.”
“Trong thư viết cái gì vậy?”
Nam Chi: “Ta cũng không biết, ta cũng muốn biết, có thể hỏi ông nội tỷ một câu không?”
Tuy rằng Trương Oánh Oánh tò mò không biết Thẩm Gia Văn viết cái gì, nhưng càng sợ cha mẹ và ông nội sẽ đổi ý, nàng lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Thời điểm thu dọn đồ đạc, rốt cuộc mẹ Trương Oánh Oánh vẫn thấy đau lòng cho con gái, cho Trương Oánh Oánh một chồng ngân phiếu, để nàng ở bên ngoài bớt khổ sở, có rảnh thì về nhà nhiều một chút, đừng đi ra ngoài rồi lại không trở về.
Trương Oánh Oánh ôm mẹ, sau đó cùng Nam Chi chạy về thôn.
Trương Oánh Oánh nhìn thôn, “Đột nhiên có cảm giác nơi này là ngôi nhà thứ hai của ta.”
Bởi vì vắng nhà lâu ngày, tích lũy rất nhiều người bệnh, hai người Nam Chi và Trương Oánh Oánh vô cùng bận rộn.
Nhưng Trương Oánh Oánh như là chưa dùng hết sức lực, có thể xem bệnh cả ngày lẫn đêm, hoặc cũng là đọc đủ các loại y thư.
Tư thế liều mạng như vậy làm Nam Chi tê rần, Trương Oánh Oánh lại không để bụng, nàng cảm thấy thân thể mình tràn đầy năng lượng, có thể không hề băn khoăn, không hề có chút gánh nặng mà đi về phía trước.
Cảm giác này giống như đang bay trên bầu trời vậy.
Một loại tự do mà trước đây nàng chưa từng có được, nếu có thể, nàng hy vọng mọi nữ tử trên đời đều có được tự do như vậy.
Nàng là hạnh phúc, là may mắn.
Dưới tình huống như thế, vậy mà người nhà nàng lại đồng ý, rõ ràng là đang bức bách như vậy, đang tranh chấp như vậy, bọn họ lại thỏa hiệp.
Rốt cuộc Thẩm Gia Văn đã nói cái gì?
Thời điểm Trương Oánh Oánh về nhà thăm người nhà, hỏi ông nội, ông nội lại không nói.
Nam Chi cũng chỉ có thể hỏi đương sự Thẩm Gia Văn, cô viết một lá thư, trằn trọc một thời gian mới nhận được hồi âm của Thẩm Gia Văn.
Bên trên viết mấy câu rất đơn giản, Thẩm Gia Văn nói, sống trên đời, thứ người ta mong muốn nhất chính là danh lợi.
Trương Oánh Oánh chính là có tố chất trở thành nữ thánh nhân, giá trị của một nữ thánh nhân còn cao hơn nhiều so với một nữ nhi gả ra ngoài.
Chuyện Trương Oánh Oánh muốn làm, đối với Trương gia mà nói, cũng là chuyện tích lũy thanh danh tốt, còn không phải là không muốn gả chồng sao, am ni cô còn có nhiều ni cô như vậy.
Cứ ép buộc Trương Oánh Oánh thành thân như vậy, còn trở thành kẻ thù.
Nam Chi:……
Trương Oánh Oánh:……
Trương Oánh Oánh vẫn nói: “Tuy rằng hắn giúp ta, nhưng ta vẫn cảm thấy nhân phẩm của Thẩm Gia Văn không tốt.”
Nhìn lời nói của hắn tuy rằng là sự thật, nhưng vẫn có chút làm người ta không chịu nổi.
Nói trắng ra như vậy!
Mấu chốt là, người nhà nàng cũng dùng cái thước đo giá trị này để cân nhắc nàng.
Hầu hết mọi người đều mong muốn được gia đình yêu thương vô điều kiện, nhưng hiện thực là, mọi tình yêu thương đều có điều kiện và hồi báo.
Trương Oánh Oánh buồn bực một ngày, sau đó nên làm cái gì thì làm cái đó, bất luận thế nào, cũng là nàng gặp may.
Phạm vi làm việc của Nam Chi và Trương Oánh Oánh rất rộng, sau này vậy mà còn giải quyết mâu thuẫn của các gia đình trong thôn.
Địa vị của Thẩm gia trong thôn ngày càng tăng lên, còn có một người ở kinh thành làm quan, hơn nữa còn làm phò mã, cưới con gái của hoàng đế!
Có chuyện gì, cho dù là trưởng thôn lí chính gặp phải chuyện không thể giải quyết được, đều sẽ đến tìm Thẩm gia.
Mà nữ tử gặp phải chuyện gì, đều sẽ tới tìm Nam Chi và Trương Oánh Oánh, Nam Chi là muội muội của Thẩm Gia Văn, Trương Oánh Oánh là người của gia tộc lớn, là cháu gái đại nho sĩ.
Hai người dần dần được nữ tử ủng hộ, điều này làm cho Trương Oánh Oánh nhìn thấy hy vọng, cảm thấy chỉ cần nữ tử đoàn kết, có như thế nào cũng làm cuộc sống tốt hơn một chút.
Nếu các nữ tử không đoàn kết mà hành động đơn lẻ, sẽ không thể sống tốt ở trong cái thế giới trọng nam tử này.
Nam tử chiếm rất nhiều tài nguyên, mà các nữ tử lại vì tranh đoạt chút tài nguyên còn sót lại, đấu đá lẫn nhau.
Trong đó sẽ có rất nhiều chuyện làm người ta uể oải, nhưng Trương Oánh Oánh biết, có một số việc không thể đạt được trong chốc lát, chỉ có thể nỗ lực từng chút một.
Thành công không nhất thiết phải là ta, thành công nhất định có ta.
Nam Chi cảm thấy mình đã học được từ Trương Oánh Oánh rất nhiều điều.
Trương Oánh Oánh làm việc rất có kế hoạch.