Edit: Kim
Nam Chi nhìn Phong Vân Đình, “Cha, cha không muốn đưa tiền cấp dưỡng sao?”
Hắn có nhiều tiền như vậy, ngay cả tiền cấp dưỡng cũng không đưa, càng đừng nói tới tiền khác.
Trợ lý:.........
Nói con bé ngốc, con bé lại giống như có thể tự mình hiểu lấy.
Nam Chi hỏi: “Con có thể tìm luật sư xem qua hợp đồng cấp dưỡng một chút hay không?”
Đây là học được từ mẹ.
Phong Vân Đình tức giận đến mức ngay cả hơi thở cũng trở nên thô nặng, mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ này, hắn đều tức giận.
Ông đây sẽ tham một chút tiền cấp dưỡng của mày sao?
Phong Vân Đình hít sâu một hơi, nói với trợ lý: “Đưa hợp đồng cho nó xem.”
Nam Chi cười hì hì nói lời cảm tạ với hắn.
Hoàn toàn không để ý việc mình đã chọc người ta tức giận, cũng không nhìn sắc mặt của người ta.
Bây giờ Phong tổng rất tức giận nha, tức giận đến mức không chịu được.
Nam Chi dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho mẹ, trước mặt Phong Vân Đình, nói với Khổng Chân: “Mẹ ơi, mẹ ơi, cha cho con tiền cấp dưỡng, còn có hợp đồng, mẹ đưa cho luật sư xem giúp con một chút.”
Khổng Chân:……
Khổng Chân rơi vào trầm mặc, chẳng lẽ cô ở trước mặt đứa trẻ biểu hiện quá thiếu tiền, dẫn tới đứa trẻ muốn đòi tiền cấp dưỡng.
Có ý thức tự nuôi mình rất mạnh.
Không cần nghĩ, cũng biết sắc mặt của Phong Vân Đình rất khó coi.
Chờ tới khi Khổng Chân xem được bản hợp đồng điện tử được gửi tới, lại càng trầm mặc, số tiền cấp dưỡng mỗi tháng không đến hai mươi ngàn, cô thật sự phục rồi.
Quá ghê tởm.
Phong Vân Đình là cố ý, là muốn nói với cô, hắn có tiền, nhưng một đồng cũng không muốn cho cô.
Trong lòng Khổng Chân sinh ra từng luồng, từng luồng lệ khí, hận không thể chạy tới trước mặt Phong Vân Đình, chất vấn tại sao hắn lại lạnh lùng như vậy, tàn nhẫn như vậy.
Tàn nhẫn với cô thì thôi đi, nhưng tại sao lại phải tàn nhẫn với đứa trẻ như vậy đâu.
Khổng Chân hít một hơi thật sâu để đè nén lệ khí cùng bực bội trong lòng, mọi thất bại đều đè nặng lên trái tim của cô, mọi chuyện đều không suôn sẻ, khắp nơi đều va vào tường.
Khổng Chân an ủi chính mình, có tiền là tốt nhất, chút tiền đó vẫn có thể mua đồ chơi cho đứa trẻ.
Khổng Chân nhẹ nhàng nói với đứa trẻ, hợp đồng không có vấn đề gì.
Nam Chi càng tin tưởng mẹ mình hơn, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của mẹ, cô nói với Phong Vân Đình: “Cảm ơn cha, nếu không có vấn đề gì, về sau cha có thể chuyển tiền vào thẻ của con.”
Wow, chuyển tiền vào thẻ của cô, thật ngầu nha!
Nhìn thấy đứa trẻ tín nhiệm Khổng Chân vô điều kiện, lại không tin tưởng hắn, trong lòng Phong Vân Đình rất không thoải mái.
Hắn có thể không thích đứa nhỏ này, nhưng đứa nhỏ này bài xích hắn, không tin tưởng người cha này là hắn, vẫn khiến Phong Vân Đình rất không vui.
Phong Vân Đình chính là điển hình cho loại người, ta không thích ngươi, nhưng ngươi không thích ta, ta liền khó chịu, đặc biệt là khi hắn đứng ở vị trí chủ động chi phối.
Nhưng lời như vậy, Phong Vân Đình lại không thể mở miệng nói ra, chỉ có thể hờn dỗi trong lòng, vô cùng tức giận.
Chẳng lẽ hắn còn không bằng người phụ nữ Khổng Chân kia sao?
Phong Vân Đình đối với đôi mẹ con này, là tức giận, là chán ghét.
Sau khi Phong Vân Đình đi rồi, Nam Chi lập tức chạy tới thư phòng của cha, bới tung thư phòng lên tìm kiếm, giống như đang chơi đùa.
Thư phòng là một nơi rất quan trọng, Nam Chi đi vào, làm loạn mọi thứ lên, hầu gái thấy vậy vô cùng hoảng sợ, lập tức đuổi Nam Chi ra khỏi thư phòng.
Nam Chi cũng không ầm ĩ, lập tức ra khỏi thư phòng, tất cả các ngăn tủ trong thư phòng đều đã bị khóa, còn có két sắt cũng không thể mở ra được.
Nếu cô là một đóa hoa lan, có lẽ còn có thể làm được.
Nam Chi ngáp một cái, trở về phòng của mình, nằm ở trên giường bắt đầu dùng ý thức dung hợp hạt giống.
Dù sao cũng không còn cách nào, còn không bằng đi dung hợp hạt giống, dung hợp mệt rồi, liền ngủ mất.
Chờ buổi tối Phong Vân Đình trở về, hắn hỏi hầu gái hôm nay đứa trẻ đã làm gì?
Hầu gái nói đứa trẻ đi vào thư phòng, sắc mặt của Phong Vân Đình lập tức trở nên khó coi, hỏi: “Nó ở trong thư phòng tìm thứ gì?”
Phong Vân Đình không thể không nghĩ tới thuyết âm mưu, Khổng Chân đưa đứa trẻ trở về để tìm thứ gì đó.
Phong Vân Đình suy nghĩ một chút, bản thân mình và Khổng Chân cũng không có ký kết cái gì, đứa trẻ muốn tìm cái gì?
Hầu gái nói: “Ở trong thư phòng đọc sách.” Lật giở lung tung rối loạn, khiến cô phải tăng ca làm việc, thật là đáng ghét.
Phong Vân Đĩnh suy nghĩ, trực tiếp đi vào phòng đứa trẻ, hắn vặn tay nắm cửa, đã khóa trái, lập tức kêu hầu gái đi lấy chìa khóa.
Cửa mở, nhìn thấy đứa trẻ đang ngủ say, hắn đi tới, lay đứa trẻ dậy, Nam Chi mở mắt ra, yên lặng nhìn Phong Vân Đình, cũng không nói lời nào.
Người lớn này thật không biết lịch sự nha!
Phong Vân Đình hỏi: “Mày chạy tới thư phòng của tao làm gì?”
Nam Chi ngáp một cái, “Con đọc sách nha, con chỉ là trẻ con, con muốn học tập nha, cha không kể chuyện cho con, cũng không dạy con đọc sách viết chữ.”
Hắn làm cha kiểu gì vậy.
Phong Vân Đình lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn đứa trẻ, “Có phải mẹ mày kêu mày trở về tìm kiếm thứ gì không?”
Đôi mắt Nam Chi mở to, vô cùng trong sáng đơn thuần, “Tìm cái gì?”
Cô chờ mong nhìn Phong Vân Đình, chẳng lẽ là có thứ gì đó mà ta không thể tìm.
Hừm, chẳng lẽ Phong Vân Đình thật sự làm ra chuyện phạm pháp gì đó, ta nhất định phải tìm được.
Phong Vân Đình lạnh nhạt nói: “Mày không được vào thư phòng, nếu mày còn đi, tao sẽ đánh mày.”
Nam Chi bĩu môi, “Không đi thì không đi, cha mua truyện cho con đi, con muốn đọc truyện cổ tích, ồ, con không biết chữ, cha, cha có thể kể chuyện cổ tích cho con không, ngày nào mẹ cũng kể chuyện cho con nghe.”
Nhìn thấy bộ dạng cà phất cà phơ của đứa trẻ, Phong Vân Đình tức không chịu được, “Tại sao tao lại phải kể chuyện cho mày.”
Nam Chi thản nhiên nói: “Cha là cha con nha, mẹ đều kể chuyện cho con nghe, cha không muốn kể, cha không muốn làm cha sao, không muốn học cách làm một người cha tốt sao?”
Phong Vân Đình:……
Tao muốn làm một người cha tốt, nhưng không phải với mày.
Nam Chi đột nhiên thở dài nói: “Con biết cha không thích con, cha muốn dì Lăng Kiều trở thành vợ cha, thích đứa trẻ dì Lăng Kiều sinh ra.”
Sắc mặt Phong Vân Đình thay đổi, “Mày đang nói hươu nói vượn cái gì vậy, lại là mẹ mày nói hươu nói vượn với mày đúng không?”
Nam Chi lại nói: “Con dùng mắt để nhìn nha, cha hận mẹ như vậy, là bởi vì dì Lăng Kiều không thích mẹ sao?”
Phong Vân Đình cười lạnh, “Là Lăng Kiều không thích mẹ mày sao, là mẹ mày cố ý nhằm vào Lăng Kiều.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng đúng đúng, cha nói đúng.”
“Nhưng cha cũng phải học cách làm cha, cha học cách làm một người cha tốt với con trước đi.”
“Cha, cha có thể dùng con làm đạo cụ, để cha luyện tập, con sẽ chỉnh lại cho cha, như vậy đi, mỗi lần cha học làm người cha tốt, cha cho con tiền.”
Phong Vân Đình:……
Đúng là giao dịch ma quỷ!
Một nhà tư bản như hắn cũng phải hô lên một tiếng quỷ tài!
Nam Chi nói với Phong Vân Đình: “Cha à, bây giờ bắt đầu đi, đọc cho con một câu chuyện cổ tích.”
Phong Vân Đình xoay người đi rồi, không có để ý tới Nam Chi, Nam Chi sâu kín nói: “Đúng là không phải một người cha tốt.”
Phong Vân Đình xoay người, “Mày cũng không phải một người con tốt.”
Chưa từng gặp qua đứa trẻ nào như vậy.