Edit: Kim
Khóe mắt hai người nhìn thấy một con hồ ly tinh chạy vào hoa viên, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Tuyên Thanh lạnh nhạt nói: “Đó là con hồ ly nhân gian bên cạnh Diêu Xu.”
“Nhìn dáng vẻ kia chắc là đi báo tin cho Diêu Xu.”
Long Khuyết lập tức nhíu mày, “Đi nhốt Diêu Xu lại.”
Không thể để người chạy mất được.
Đặc biệt là ở Yêu giới, ra khỏi cung Yêu Vương chính là đồng nghĩa với cái chết.
Tuyên Thanh nói: “Trốn không thoát, chân nàng bị thương, hơn nữa, thủ vệ cung Yêu Vương canh giữ rất nghiêm ngặt, một con hồ ly tinh trần gian và một người phàm không thể chạy thoát được đâu.”
Tuyên Thanh rất tin tưởng vào thủ vệ của cung Yêu Vương, nhưng rất nhanh đã bị vả mặt, con hồ ly tinh trần gian và nữ nhân người phàm kia đã bỏ chạy.
Đi rồi, người đã đi rồi?
Chạy ra khỏi cung Yêu Vương, đã không tìm thấy người?
Thời điểm Tuyên Thanh biết được tin này, toàn thân đều mờ mịt, sao có thể chạy thoát?
Chẳng lẽ thị vệ và thị nữ cung Yêu Vương đều đã bị mù rồi sao?
Long Khuyết cũng rất cạn lời, nói với Tuyên Thanh: “Không phải ngươi nói không thể chạy thoát sao?”
Tuyên Thanh trầm ngâm một lúc, “Ta cảm thấy không thể chạy thoát được, làm sao có thể chạy thoát?”
Quả thực là không thể tin được.
Tuyên Thanh không biết đến từ khoa học, bằng không sẽ hô to một tiếng, chuyện này không khoa học.
Một người phàm và một con hồ ly có tu vi không sâu, chạy trốn khỏi cung Yêu Vương như thế nào, hơn nữa còn là một người phàm què chân, thủ vệ của cung Yêu Vương rời rạc như vậy sao?
Lúc này, thị vệ nhà lao cũng chạy tới, nói tù nhân trong nhà lao đã chạy trốn.
Long Khuyết lập tức nói: “Chẳng lẽ bọn họ hẹn nhau chạy trốn.”
Long Khuyết cũng không biết giữa Diêu Xu và Long Tuy kia, có thỏa thuận cùng âm mưu nào không.
Ở thời điểm hắn chưa tới cứu Diêu Xu, có phải Long Tuy và Diêu Xu đã đạt được thỏa thuận nào đó?
Trong lòng Long Khuyết tràn ngập thuyết âm mưu.
Tuyên Thanh có chút ảo não, “Yêu giới lớn như vậy, phải tìm ở nơi nào.”
Long Khuyết nói: “Nàng ta là một người phàm, rất yếu ớt, nếu gặp nguy hiểm, nhất định sẽ triệu hoán ta.”
Tuyên Thanh lắc đầu, “Cũng chưa chắc, nếu nàng đã muốn chạy trốn, sẽ không dễ dàng triệu hoán ngươi.”
Long Khuyết: “…… Phiền muốn chết.
Mệt mỏi, hủy diệt thật nhanh đi.
Long Khuyết vô cùng mệt mỏi.
Nam Chi hấp thụ một đợt linh khí, bước ra khỏi cung điện, nghe thấy toàn bộ cung Yêu Vương tràn ngập trong tiếng bùm bùm.
Cô nghi hoặc, đây là âm thanh gì?
Ai đốt pháo ở cung Yêu Vương sao?
Nam Chi theo âm thanh đi tới, nhìn thấy rất nhiều thị vệ và cung nữ của cung Yêu Vương đang bị quất roi.
Cây roi đen nhánh lạnh lẽo đánh lên người bọn thị nữ, đau đớn đến mức kêu rên, lại không dám kêu la quá thảm thiết, khuôn mặt ai nấy đều như tro tàn, ánh mắt tuyệt vọng, hiển nhiên là cực kỳ đau.
Nam Chi nhìn về phía Long Khuyết đang ngồi, sắc mặt hắn đen như mực, hỏi: “Tướng công, đã xảy ra chuyện gì?”
Ta vừa mới ra ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Long Khuyết vẫn khó coi như cũ, “Chuyện này không liên quan tới ngươi.”
Nam Chi nói: “Ngươi đánh người cũng vô dụng nha, ngươi nói xem, nói không chừng ta có thể giúp ngươi.”
Mau mau mau, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì.
Nam Chi cũng không phải là vui sướng khi người khác gặp họa, chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì mà thôi.
Bọn thị vệ thị nữ nghe thấy lời quân hậu nói, trong ánh mắt hơi ánh lên một tia hy vọng.
Long Khuyết cười lạnh: “Không đến lượt ngươi làm người tốt, dẫm lên người ta làm người tốt.”
Bọn thị vệ thị nữ:.........
Được rồi, hủy diệt hết đi.
Nam Chi thấy Long Khuyết không muốn nói, đi hỏi Tuyên Thanh, Tuyên Thanh cũng nói thật, Nam Chi vừa nghe thấy Diêu Xu đã chạy trốn, phản ứng đầu tiên là: “Tiểu kiều thê mang bầu chạy.”
Câu chuyện này, ta thuộc.
Long Khuyết:……
Là cái quỷ gì, vừa nghe đã cảm thấy rất ghê tởm.
Nam Chi công bằng nói: “Nếu nàng muốn chạy sẽ luôn có thể chạy trốn, không cần đánh bọn họ.”
Long Khuyết rất khó chịu: “Cái gì mà nếu nàng ta muốn chạy sẽ luôn có thể chạy.”
Nam Chi nói thẳng: “Nàng chính là có thể chạy trốn nha, ngươi xem không phải nàng đã chạy mất rồi sao.”
Nam Chi rất tò mò, “Ngươi đã làm việc gì khiến nàng đau lòng, nàng mới muốn rời xa ngươi?”
Long Khuyết: “Không liên quan tới ngươi.”
Nam Chi không đồng tình, “Tướng công, sao ngươi có thể nói ra những lời này, ta là ai, là thê tử của ngươi, chúng ta hẳn là phải chung sống hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau.”
Long Khuyết:……
Hắn tức giận nói: “Ngươi bớt nói những lời này đi, ta còn lâu mới tin đây là lời trong lòng ngươi.”
Nam Chi chỉ đơn giản nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Tuyên Thanh nói: “Quân thượng chuẩn bị biến Diêu Xu thành yêu quái, nhưng Long Tuy cũng đã chạy mất.”
Nam Chi: “A???”
Có cảm giác mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Nam Chi an ủi nói: “Không sao, dù sao nàng cũng sẽ trở về, nàng rời đi chỉ là muốn nói cho ngươi biết, nàng không muốn biến thành quái vật, ngươi cũng sẽ từ bỏ cái ý định này.”
Sau đó công chúa và hoàng tử sẽ hạnh phúc ở bên nhau.
Long Khuyết: “Lão tử sẽ không, lão tử tuyệt đối không giờ từ bỏ ý định biến nàng ta thành yêu quái.”
Nam Chi tùy ý mà ừm một tiếng, nhìn qua cũng không mấy tin tưởng.
Long Khuyết chán nản, “Lão tử nói, không là không, cho dù nàng ta có chạy, ta cũng sẽ biến nàng ta thành yêu quái.”
Nam Chi: “Ừm ừm.”
Long Khuyết:……
Mẹ nó!
Cái nha đầu quỷ quái này, trong miệng thì nói cái gì mà phu thê là một thể, nhưng chưa bao giờ tin tưởng hắn.
Ngay sau đó Nam Chi lại hứng thú bừng bừng hỏi: “Vậy ngươi có muốn đi tìm Diêu Xu không, chúng ta cùng đi đi.”
Ta muốn đi khắp Yêu giới.
Tuyên Thanh:……
Nếu thật sự tìm thấy rồi, Diêu Xu nhìn thấy Long Khuyết mang theo tiểu thê tử của mình tìm tới, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức thất khiếu chảy máu.
Tuyên Thanh là người ngoài cuộc, tất nhiên biết được tâm tư của Diêu Xu, biết Diêu Xu thích Long Khuyết.
Nhưng Long Khuyết thì sao, một lòng một dạ muốn giải trừ khế ước, nhưng khế ước lại cố tình không thể giải trừ.
Long Khuyết, nhất định phải dây dưa cùng Diêu Xu.
Tuyên Thanh nói: “Nếu không thì tuyên bố treo thưởng đi, để người trong Yêu giới cùng đi tìm Diêu Xu, nhất định phải còn sống, nói với bên ngoài, người sủng của Yêu Vương đã mất tích, tìm thấy sẽ trọng thưởng.”
Nhất định không thể nói với bên ngoài chuyện về khế ước.
Long Khuyết gật đầu, “Cứ làm như vậy trước đi, hy vọng nàng ta gặp phải nguy hiểm sẽ triệu hoán ta.”
Trái tim Long Khuyết lúc này đang treo lơ lửng, không thể bình tĩnh được, mọi suy nghĩ đều bị cái nữ nhân đang chạy trốn kia làm ảnh hưởng, không thể làm được việc gì khác.
Đã không tìm thấy nữ nhân kia, cũng không thể tĩnh tâm tu luyện, toàn thân vô cùng bực bội, rõ ràng là rồng, lại sống như một con chó hoảng loạn, làm người khác nhìn thấy cũng cảm thấy lo lắng.
Sắc mặt Tuyên Thanh vẫn như thường, chỉ là cái cau mày của hắn chứng tỏ hắn cũng không bình tĩnh.
Nam Chi lại không tim không phổi, đi tỷ thí cùng các trưởng lão, đã thắng được vài trưởng lão, nhưng thông thường vẫn là thua nhiều hơn thắng.
Nhưng tóm lại đoàn trưởng lão cũng không dám coi thường cái Yêu Hậu này nữa, cho dù là tộc Hoa yêu, nhưng thực lực mạnh, chủng tộc gì đó không cần phải nhắc tới, đều lấy thực lực mà nói chuyện.
Nam Chi được hưởng rất nhiều lợi ích, từ trên người các tộc chim bay cá nhảy cũng học được một số phương thức tấn công.
Còn có một người được hưởng lợi khác, chính là Mẫu Nhụy, trước kia Mẫu Nhụy thân làm trưởng lão nhưng lại không có địa vị gì trong đoàn trưởng lão, cho dù nàng có khéo léo, nhưng người ta vẫn kinh thường nàng, lười để ý đến nàng.