Edit: Kim
Long Khuyết sắc bén nói: “Tại sao ngươi lại tạo ra loại đồ như khế ước máu?”
Rốt cuộc là có âm mưu gì?
Nam tử bạch y dùng một loại ánh mắt thương hại mà nhìn Long Khuyết, “Không phải ta đã giải thích rồi sao, chính là vì muốn mọi người gắn kết với nhau, đồng tâm hiệp lực.”
Con mẹ nó!
Long Khuyết tức giận đến mức vảy rồng trên mặt muốn nổ tung, kéo Diêu Xu đi rồi, Bạch Sương vội vàng đuổi theo, sợ muộn một chút, tim gan nàng sẽ bị moi ra.
Không riêng gì tim gan bị moi ra, đầu óc hắn rất điên cuồng, Yêu giới nguy hiểm tới vậy sao?
Nàng nhìn Diêu Xu và Long Khuyết đằng trước, nghĩ thầm, nhất định phải nắm lấy Diêu Xu, nắm giữ Diêu Xu, không phải là nắm giữ Yêu Vương sao, nắm giữ Yêu Vương, không phải nắm giữ được Yêu giới sao?
Nam Chi vẫy vẫy tay với Long Tuy, Long Tuy nhìn Nam Chi nói: “Ngươi phải đi sao, không phải ngươi nói thích ở lại nơi này sao?”
Nam Chi như bà cụ non thở dài, “Ta phải về nha, sau này ta sẽ đến tìm ngươi chơi.”
Long Tuy gật đầu, lạnh lùng cười nói: “Vậy ta chờ ngươi nha.”
Nam Chi nhìn người này, cảm thấy hắn có chút đáng sợ, cô suy nghĩ một chút, bản thân phải nỗ lực tu luyện, trở nên cường đại rồi, không cần sợ bất kỳ ai nữa.
Nam Chi đuổi theo ba người đằng trước, Long Khuyết đi rất nhanh, Diêu Xu ở phía sau chạy chậm đuổi theo, đường đi trong rừng vốn không dễ đi, Diêu Xu té ngã trên mặt đất, lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Nàng bị bong gân rồi.
Đau quá!
Diêu Xu nhu nhược đáng thương nhìn Long Khuyết ở đằng trước, Long Khuyết dừng bước, bóng lưng cứng đờ, cuối cùng vẫn xoay người lại, đi tới trước mặt Diêu Xu, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Diêu Xu.
Diêu Xu ngẩng đầu nhìn Long Khuyết, Long Khuyết thở dài một hơi, cúi xuống bế Diêu Xu lên.
Nam Chi nhìn Long Khuyết và Diêu Xu, Diêu Xu từ đôi mắt trong suốt của đứa trẻ nhìn thấy hình ảnh của mình, có chút xấu hổ, không nhịn được mà vùi mặt vào trong lòng Long Khuyết.
Đây, đây rốt cuộc vẫn là trượng phu của người khác.
Nam Chi hoàn toàn không có ý kiến gì về việc Long Khuyết bế Diêu Xu, chân Diêu Xu bị bong gân, Long Khuyết không bế, chẳng lẽ còn muốn một đứa trẻ như cô tới bế sao?
Ba người về tới cung Yêu Vương, Tuyên Thanh cũng đã trở lại, sắc mặt có chút u ám, xem ra là vội vàng chạy về cung Yêu Vương.
Tuyên Thanh liếc nhìn Diêu Xu ở trong lòng Long Khuyết, vẻ mặt có chút lạnh lùng, nói với Long Khuyết: “Quân thượng, ta có việc muốn nói với ngươi.”
Tuyên Thanh trở về, liền nhìn thấy một hình ảnh gây sốc, Diêu Xu ở trong ngực Long Khuyết, mà Yêu Hậu chính thức lại đi theo phía sau bọn họ.
Đây là cái hình ảnh khủng bố gì!
Nói cách khác, Yêu Hậu bây giờ mới là một đứa trẻ, chờ khi cảm xúc nhạy bén được khai mở, tuyệt đối sẽ là hình ảnh gà bay chó sủa.
Nhìn thấy Tuyên Thanh, Diêu Xu đỏ bừng mặt xấu hổ, giãy giụa muốn xuống, Long Khuyết trực tiếp thả nàng xuống, thẳng băng như vậy, giống như ném món đồ xuống, đem Diêu Xu ngã xuống mặt đất.
Chân Diêu Xu bất ngờ tiếp xúc với mặt đất, Diêu Xu đau đến mức hét lên một tiếng, căn bản không thể đứng lên được, té ngã trên mặt đất.
Mọi người:……
Khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Bạch Sương lập tức đi tới đỡ Diêu Xu dậy, Diêu Xu đau đến mức cơ thể run rẩy, mồ hôi đầm đìa.
Long Khuyết cũng không cảm thấy thương tiếc, ngược lại còn cảm thấy người phàm yếu ớt, sao có thể yếu ớt như vậy được.
Bây giờ Long Khuyết không hề thương tiếc hay quý trọng Diêu Xu, cũng không có chút đồng cảm nào với kẻ yếu, thậm chí còn khinh thường theo cảm tính, nhìn kẻ yếu khóc lóc, chỉ cảm thấy khinh thường.
Nam Chi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Diêu Xu, cô đã từng là người, biết nỗi đau của cơ thể, thế giới trước luôn bị đánh vào mông, nhìn thấy Diêu Xu đổ mồ hôi đầm đìa, cô cũng cảm thấy mông mình đau quá nha.
Không nhịn được mà hít vào một hơi.
Long Khuyết cũng thật thô lỗ, đối xử với người bệnh như vậy.
Tuyên Thanh trầm mặc một chút rồi nói với Long Khuyết: “Diêu Xu cô nương không khỏe, bế nàng trở về đi.”
Long Khuyết tùy ý ừm một tiếng, lại một lần nữa bế Diêu Xu lên, đi vào trong điện, đặt Diêu Xu lên sập, hắn ngồi xổm xuống, muốn xoa cổ chân Diêu Xu.
Diêu Xu vội vàng lùi chân về, “Ta không sao.”
Long Khuyết kéo cổ chân Diêu Xu, xoa nhẹ, đột nhiên vặn mạnh một cái, giống như đang nắn lại xương, nhưng Diêu Xu lại đau đớn hét lên một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tiếng hét kia thê thảm đến cực điểm, Nam Chi cũng bị dọa sợ, trong lòng cảm thấy hoài nghi Long Khuyết đã bẻ gãy chân Diêu Xu, bằng không sao có thể hét thảm như vậy được.
Long Khuyết nói với Bạch Sương còn đang sững sờ: “Chân nàng ta bị bong gân, ta nắn lại xương cho nàng ta, nếu còn không khỏi, vậy tìm đại phu đi.”
Bạch Sương gật đầu, “Nô tỳ đã rõ.”
Ra khỏi cung điện, Tuyên Thanh mới hỏi: “Ngươi biết nắn xương sao?” Sao ta lại không biết ngươi biết nắn xương vậy.
Nam Chi cũng nghi hoặc nhìn Long Khuyết, Long Khuyết thản nhiên nói: “Chờ các ngươi cũng bị như ta, cũng sẽ biết nắn.”
Bong gân đối với Diêu Xu mà nói, chỉ là tai nạn cơ bản.
Tuyên Thanh:……
Xem ra khoảng thời gian hắn đi khỏi, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tuyên Thanh muốn nói với Long Khuyết về chuyện khế ước máu, tìm một cái lý do để Nam Chi rời đi.
Long Khuyết thở dài một hơi nói: “Nàng ta không cần đi nữa, nàng đã biết chuyện khế ước máu.”
Tuyên Thanh:???
Long Khuyết còn nói thêm: “Diêu Xu cũng biết, ngay cả thị nữ bên cạnh nàng ta cũng biết.”
Tuyên Thanh:???
Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy?
Như thế nào mà tất cả mọi người đều biết vậy.
Tuyên Thanh cũng không tránh né Nam Chi nữa, nói với Long Khuyết: “Ta đã hỏi trưởng bối trong tộc, khế ước máu là đồ của Yêu giới, đây là món đồ kết nối các yêu quái lại với nhau, vì chứng tỏ lòng trung thành mà thành lập khế ước.”
“Nhưng mà đây cũng là chuyện từ rất lâu về trước, thứ này đã bị hủy bỏ, bởi vì nó tạo ra sự hỗn loạn rất lớn.”
“Có lẽ lúc ấy là thật lòng, không xảy ra xích mích, nhưng mà, tuổi thọ của yêu quái rất dài, suy nghĩ cũng sẽ thay đổi.”
“Cái khế ước này là do một Yêu Vương làm ra, là để chứng minh tình yêu và lòng trung thành của mình đối với Yêu Hậu.”
Long Khuyết:……
Con mẹ nó, bản thân ngươi trong đầu chỉ có tình yêu thì cũng thôi đi, ngươi còn tính kế người khác, đúng là điên rồ.
Long Khuyết kể cho Tuyên Thanh nghe chuyện trong sơn động, toàn bộ quá trình Tuyên Thanh đều cau mày lắng nghe.
Hắn lắc đầu nói: “Không thể nào, cái Yêu Vương kia đã là Yêu Vương từ mấy ngàn năm trước, ngươi nói người kia là yêu, vậy khẳng định tuổi tác cũng không cách biệt với Yêu Vương lắm, cho dù là yêu, thì cũng không thể sống lâu như vậy được.”
Tuyên Thanh nói: “Hơn phân nửa là người thừa kế của cái yêu quái làm ra khế ước máu.”
Đây là ôm tâm lý đồng quy vu tận mới có thể nghĩ ra cái ý tưởng này, ngươi dám làm chuyện có lỗi với ta sao, vậy lão tử sẽ giết chính mình, cũng giết chết ngươi.
Đây là thứ tình cảm đáng sợ gì.
Ai dám đem mạng sống của mình giao vào tay người khác, trừ kẻ điên Yêu Vương kia.
Sắc mặt của Tuyên Thanh cũng rất nghiêm trọng, hắn nói: “Thứ này đã bị tiêu hủy, trong Yêu giới hoàn toàn không còn tiếng gió, nhưng không biết làm sao lại truyền tới nhân gian.”
“Bắt yêu sư của nhân gian coi thứ đồ này của Yêu giới là bảo vật mà tôn sùng, có khể lập khế ước với yêu quái, đúng là đồ tốt, lập khế ước, chẳng khác nào có một cái yêu quái cường đại bảo vệ mình.”