Edit: Kim
Giết ngươi?
Nam Chi khó hiểu nhìn Mẫu Nhụy, “Tại sao ta phải giết dì, thực lực của dì ở tộc Hoa yêu rất mạnh, giết dì rồi, thực lực của tộc Hoa yêu sẽ giảm đi.”
Mẫu Nhụy:……
Hiểu chuyện, nhưng không nhiều lắm.
Đứa trẻ căn bản không biết, bảo người ta giao quyền lực ra, còn khó chịu hơn bảo người ta đi chết.
Nam Chi thấy bộ dạng kiên định của Mẫu Nhụy, vì chức vị trưởng lão mà muốn chết, cô hỏi: “Dì Nhụy, dì nhất định phải làm trưởng lão sao?”
Mẫu Nhụy gật đầu: “Đúng vậy, ta nhất định phải làm trưởng lão.”
Nam Chi rất khó xử, “Nhưng mà ta không muốn giết dì Nhụy nha.”
Nam Chi suy nghĩ một hồi, nói với Mẫu Nhụy: “Dì từ từ, ta nghĩ cách một chút.”
Mẫu Nhụy:……
Nàng thật sự bị đứa nhỏ này làm cho hồ đồ rồi.
Nhìn khuôn mặt đứa trẻ nhăn lại, Mẫu Nhụy không nhịn được mà thở dài, “Ngươi sống ở cung Yêu Vương có tốt không?”
Nam Chi tùy ý nói: “Còn tốt.”
Mẫu Nhụy lại không mấy tin tưởng, sao có thể sống tốt được, tộc Hoa yêu vốn yếu ớt, lại vẫn còn là một đứa trẻ.
Tất cả đều là vì yếu ớt, bởi vì yếu ớt mà tuyệt vọng vùng vẫy.
Tộc Hoa yêu quá yếu, mới có thể đem hết hy vọng đặt lên người đứa trẻ, cho dù biết là vô dụng, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Ánh mắt Nam Chi sáng lên, nói với Mẫu Nhụy: “Dì Nhụy, ta trở thành trưởng lão, dì làm việc thay ta, dì quản lý công việc trong tộc Hoa yêu, ta đánh nhau thay dì.”
Mẫu Nhụy:……
Ta hiểu rồi.
Mẫu Nhụy có chút vui mừng nói với Nam Chi: “Ngươi có thể vì tộc Hoa yêu mà làm nhiều việc như vậy, ta rất cảm động.”
Nếu tộc Hoa yêu có được một người khác biệt, một cường giả đặc thù, là một chuyện tốt.
Nam Chi: “Vậy ta sẽ thử một lần, phải làm như thế nào mới có thể trở thành trưởng lão.”
Mẫu Nhụy giải thích cho Nam Chi nghe yêu cầu để trở thành trưởng lão một chút, cuối cùng, nàng nói: “Ngươi mới chỉ tu luyện trong khoảng thời gian ngắn, chờ thêm một chút thời gian nữa đi, khi đó chúng ta sẽ đi khiêu chiến đoàn trưởng lão.”
Nam Chi ừ một tiếng, nói với Mẫu Nhụy: “Tộc Hoa yêu có thể bố trí một cái Tụ Linh Trận, tập hợp đám trẻ con trong tộc lại cùng nhau tu luyện.”
Mẫu Nhụy do dự một chút, “Tụ Linh Trận rất đắt, nhưng mà tộc Hoa yêu vẫn có thể làm được.”
Nam Chi gật đầu, “Vậy ta sẽ ở lại cho đến khi Tụ Linh Trận hoàn thành, tập hợp tộc Hoa yêu cùng tu luyện.”
“Tộc Hoa yêu yếu ớt, chúng ta phải nỗ lực tu luyện.”
Mai Ngọc ở bên cạnh nghe, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật tốt quá, rốt cuộc thì Yên Phi cũng không nhìn chằm chằm vào một mình nàng, áp lực của nàng quá lớn.
Mọi người cùng nhau vào guồng quay, cùng tạo động lực, cùng chia sẻ áp lực.
“Chuyện này…….” Mẫu Nhụy do dự, Yêu tộc dã tính khó thuần, đều là cá lớn nuốt cá bé, tu luyện cũng phải còn mạng, hơn nữa mỗi loài cây, hoa cỏ đều có sở thích, tập tính riêng, tập hợp lại với nhau, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
“Có vấn đề gì sao, dì Nhụy?” Nam Chi dùng đôi mắt trong veo sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Mẫu Nhụy.
Mẫu Nhụy lắc đầu, “Không có vấn đề gì.”
Có đứa trẻ ở bên cạnh nhìn, Mẫu Nhụy hành động rất nhanh, bố trí Tụ Linh Trận xong trong nháy mắt, linh khí đều tụ tập về hướng cung điện.
Nam Chi lập tức bắt đầu hấp thụ linh khí, đột nhiên không muốn quay về cung Yêu Vương.
Tới cung Yêu Vương cũng là vì linh khí, bây giờ cung điện của dì Nhụy đã có linh khí, về cung Yêu Vương làm gì?
Nam Chi nói với Mai Ngọc: “Tu luyện cho tốt đi.”
Mai Ngọc: “……Biết rồi.”
Mẫu Nhụy tuyển chọn mấy đứa trẻ trong tộc, cùng với một số hoa yêu có thực lực tương đối mạnh tới cung điện tu luyện, vốn dĩ cái cung điện này chỉ thuộc về Mẫu Nhụy, bây giờ nhiều người, cãi cọ ầm ĩ, không khác gì ngoài đường phố.
Mẫu Nhụy xoa đầu, kêu ai u ai u, đặc biệt là nhìn thấy Yên Phi hét to gọi bạn, nàng cảm thấy ý tưởng biến Yên Phi trở thành một nữ nhân dịu dàng, quả thực là kẻ điên nằm mộng.
Không thể kiểm soát được Yên Phi!
Có rất nhiều đứa trẻ đi theo phía sau Yên Phi, bất đắc dĩ nghe lời, hoặc là tu luyện, nếu không thì cũng là chạy vào trong núi, điên cuồng chạy nhảy, khiến tất cả dã thú trong núi chạy loạn.
Mẫu Nhụy đột nhiên ý thức được một chuyện, liệu những đứa trẻ này có trở thành lực lượng của Yên Phi hay không.
Mẫu Nhụy sửng sốt, lần này, Yên Phi trở về là vì muốn chiêu mộ lực lượng?
Mẫu Nhụy theo bản năng muốn ngăn cản, rốt cuộc thì đây cũng là mối đe dọa tới quyền lực của Mẫu Nhụy.
Vốn dĩ nàng là người có tiếng nói lớn nhất trong tộc Hoa yêu, bây giờ lại có thêm một cái Yên Phi có địa vị ngang hàng với nàng.
Nhưng mà, Mẫu Nhụy lại có phần bất lực, nếu Yên Phi thật sự có thể thay đổi tình cảnh của tộc Hoa yêu một chút, cũng coi như là chuyện tốt, nếu không thay đổi được, cùng lắm là duy trì bộ dạng giống như trước kia.
Tuy rằng tộc Hoa yêu yếu ớt, nhưng số lượng lại nhiều hơn các tộc chim bay cá nhảy nhiều, chiến thắng nhờ số lượng.
Nam Chi quyết định không quay về cung Yêu Vương, cho nên đã nói đội danh dự trở về trước.
Đội danh dự tất nhiên không thể ở bên ngoài quá lâu, vì thế cũng trở về cung Yêu Vương.
Tuyên Thanh thấy Yêu Hậu không cùng trở về, hỏi đội danh dự đã xảy ra chuyện gì.
Đội danh dự nói có vẻ trong khoảng thời gian ngắn, Yêu Hậu sẽ không trở về cung Yêu Vương.
Tuyên Thanh vô thức nhìn về phía cung điện bên cạnh điện Yêu Vương, cái nữ nhân người phàm kia đang ở nơi đó, gần đây vẫn liên tục tiếp cận Yêu Vương.
Kết quả, Yêu Hậu lại trực tiếp chạy mất, căn bản mặc kệ trượng phu của mình ở gần nữ nhân khác.
Rốt cuộc thì vẫn là trẻ con, hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ.
Long Khuyết lại là một tên khờ khạo, không nhận ra nữ nhân người phàm này đang cố ý tiếp cận mình, nhưng Tuyên Thanh có thể nhìn ra, Tuyên Thanh xử lý công việc trong cung Yêu Vương, đương nhiên có không ít người tới xum xoe, nhìn thấy nhiều, sẽ biết.
Diêu Xu rất quan tâm tới Long Khuyết, còn làm đủ các loại đồ ăn cho Long Khuyết, tuy rằng Long Khuyết ghét bỏ, nhưng cũng ăn.
Diêu Xu tất nhiên là vô cùng vui mừng, hoàn toàn không thèm để ý tới vẻ mặt miễn cưỡng, ghét bỏ của Long Khuyết.
Chờ khi Yêu Hậu trở về…….
Trường hợp kia, Tuyên Thanh cũng không dám tưởng tượng…….
Vì sự hòa bình của cung Yêu Vương, Tuyên Thanh thật sự phải trả giá rất nhiều.
Tuyên Thanh đi đến cung điện của Diêu Xu, Diêu Xu vội vàng mời Tuyên Thanh ngồi xuống, kêu Bạch Sương đi pha trà.
Diêu Xu có chút thấp thỏm hỏi: “Tuyên đại nhân, ngươi tìm ta có việc gì vậy?”
Đối mặt với Tuyên Thanh, Diêu Xu thật sự rất mất tự nhiên, đại khái là vì Tuyên Thanh rất bình tĩnh, rất lý trí, không phải người dễ nổi nóng, nhưng lại làm cho người ta cảm giác đối diện với biển rộng, không thể lường được, bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng chỗ sâu nhất chính là chỗ tĩnh lặng nhất.
Diêu Xu chỉ dựa vào trực giác mà sợ Tuyên Thanh.
Tuyên Thanh nhìn bộ dạng thấp thỏm của Diêu Xu, nở nụ cười ôn hòa, nhưng Diêu Xu nhìn thấy ý cười này, cũng không hề cảm thấy thả lỏng.
Tuyên Thanh ôn hòa hỏi: “Diêu cô nương ở trong cung điện này đã quen chưa, có chỗ nào bất tiện, cứ nói với ta.”
Diêu Xu liên tục xua tay nói: “Ta sống rất tốt, cung Yêu Vương rất tốt, ta chưa từng ở nơi nào tốt như vậy.”
Cho dù là hoàng cung ở nhân gian, cũng không thể phú quý bằng.
Điều quan trọng hơn cả là người ở đây.
Tuyên Thanh vui mừng gật đầu, “Cô nương sống tốt là được rồi, ta tới đây là muốn tìm hiểu câu chuyện về chiếc nanh thú, cha mẹ cô nương đã từng nói qua chưa?”
Bây giờ Tuyên Thanh hoàn toàn không tìm ra cách giải trừ khế ước, chỉ có thể tìm hiểu từ đương sự một chút.
Chuyện về khế ước máu là thật, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra tại sao trưởng bối của Yêu Vương lại làm ra chuyện hố người như vậy.