Edit: Kim
“Trên người ngài không đau sao, còn có sức mắng người, các người lớn đều thích nói tới tu tâm dưỡng tính, tướng công, ngài hẳn là nên tu dưỡng tính tình một chút.” Nam Chi rất nhẫn nại nói với Long Khuyết.
Râu rồng của Long Khuyết bị hơi thở gấp gáp thổi tung bay, hắn nghiến răng nghiến lợi, giọng nói ẩn nhẫn khát máu: “Tuyên Thanh, mau đưa nàng ta cút đi, bằng không ta sẽ không khống chế được mà giết nàng ta.”
Nam Chi lui về phía sau hai bước, lại òa lên khóc, “Tướng công, ngài lại hung dữ với ta, ta rất sợ hãi.”
Tuyên Thanh đỡ trán, kiếp trước giết người phóng hỏa, kiếp này mới gặp phải tiểu tổ tông này.
“Đủ rồi, ồn ào cái gì, đều câm miệng đi.” Tuyên Thanh rống to một tiếng, chấn động đến mức tro bụi rào rào rơi xuống.
“Nấc………” Nam Chi nấc lên một cái, đột nhiên bị dọa sợ, cô sợ đến mức không thở nổi.
Long Khuyết hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, không nói gì.
Tuyên Thanh nói với Nam Chi: “Quân hậu, nếu quân thượng xảy ra chuyện gì, ngươi là quân hậu, các ngươi là cùng một thể.”
Nam Chi nghi hoặc hỏi: “Nếu Yêu Vương này chết đi, sẽ có Yêu Vương khác nha.”
Long Khuyết:……
Hít sâu, ta không tức giận, không hề tức giận.
Tuyên Thanh không ngờ đứa trẻ lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, cũng nói: “Ngươi và Yêu Vương không có con nối dõi, nhất định phải đợi các ngươi sinh con, mới có người thừa kế.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Nhất định phải là con của Yêu Vương và Yêu Hậu mới có thể trở thành Yêu Vương sao?”
Những người khác thì không được sao, ví dụ như tộc Khổng Tước, tộc Hoa yêu……..
Tuyên Thanh: “Yêu Vương của Yêu giới, nhất định phải là rồng.”
Nam Chi hậm hực mà ồ một tiếng, Long Khuyết nâng mí mắt nhìn Nam Chi, “Ngươi lại có ý đồ gì vậy?”
“Ngươi sẽ không muốn sinh con với ta đấy chứ?”
Nam Chi bày ra bộ dạng như gặp quỷ, còn tỏ ra khiếp sợ hơn Long Khuyết, “Ta còn là trẻ con, tại sao ta lại phải muốn sinh con với ngài, ngài thật là biến thái!”
Tuy rằng không hiểu biến thái nghĩa là gì, nhưng rõ ràng không có ý tốt.
Long Khuyết cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm, hắn hừ lạnh nói: “Ta cũng không muốn sinh con với ngươi.”
Tuyên Thanh hít sâu một hơi, hắn cảm thấy Long Khuyết còn có thể cãi nhau vì một chuyện nhỏ không đáng kể, chứng tỏ vẫn chưa đủ đau.
Tuyên Thanh lạnh lùng nói với Long Khuyết: “Nếu quân thượng không cần trị liệu, ta sẽ đưa quân hậu trở về.”
Đều đã như vậy rồi, mở mồm còn nói chuyện không dễ nghe.
Long Khuyết nghe vậy, trừng mắt liếc Tuyên Thanh một cái, sau đó nhắm hai mắt lại, Tuyên Thanh thấy vậy, quay đầu nói với Nam Chi: “Quân hậu, hẳn là ngươi có thể điều trị đi.”
Nam Chi cũng không chắc chắn, “Ta cũng chưa biết được.”
Tuyên Thanh nói: “Có thể từ từ thử, không vội.”
Nam Chi muốn nói lại thôi, thi thoảng liếc mắt đánh giá Long Khuyết một cái, nhìn nhiều đến mức vảy toàn thân muốn nổ tung.
Tuyên Thanh nói: “Quân hậu, ngươi có yêu cầu gì có thể nói với chúng ta.”
Nam Chi nói: “Ta sẽ nghĩ cách cứu người, nhưng quân thượng khỏe rồi, có thể sẽ giết ta không, ta chỉ là một hoa yêu, ta rất sợ!”
Tuyên Thanh chém đinh chặt sắt nói: “Ngươi là yêu hậu.”
Nam Chi: “Nhưng nếu Yêu Vương muốn giết ta, ngươi cũng không có cách nào.”
Tuyên Thanh hỏi: “Quân hậu muốn thế nào?”
Nam Chi nói: “Để Long Khuyết thề không giết ta, về sau không được giết ta.”
Long Khuyết cưới người về là vì muốn giết người, Nam Chi cảm thấy đầu óc của cái tên Long Khuyết này có chút vấn đề.
Mẹ không cho ta chơi với người có đầu óc không bình thường.
Tuyên Thanh nói với Long Khuyết: “Quân thượng……”
Giọng Long Khuyết ồm ồm, có chút suy yếu nói: “Ta thề, thề về sau sẽ không giết ngươi.”
Nam Chi hỏi: “Giết ai?”
“Giết ngươi.” Long Khuyết nghiến răng nghiến lợi.
Nam Chi: “Ta là ai?”
Long Khuyết tức khắc nghẹn ở cổ họng, hắn căn bản không biết tên của cái hoa yêu này.
Tuyên Thanh nhắc nhở: “Yên Phi.”
Long Khuyết chỉ có thể nói: “Ta thề, về sau sẽ không giết Yên Phi.”
Long Khuyết thề xong cảm thấy không vui, đây cũng tương đương với việc bị trói buộc.
Long Khuyết âm trầm nhìn Nam Chi, “Chắc là ngươi đã vừa lòng rồi đi.”
Nam Chi lại lui về sau một bước, “Tướng công, ngài lại hung dữ với ta.”
Long Khuyết:……
Hắn không còn sức để nói nữa.
Tuyên Thanh cũng cảm thấy bất lực, bảo Nam Chi bắt đầu điều trị, kỳ thật Nam Chi cũng không biết nên điều trị như thế nào, nhưng cô đã thỏa thuận với hai người, cô chưa từng điều trị cho ai, cũng không biết nên làm như thế nào.
Tuyên Thanh thường xuyên xoa giữa mày, “Không sao, từ từ thôi.”
“A!!” Long Khuyết không khống chế được cảm giác đau đớn, không nhịn được mà kêu lên một tiếng, dọa Nam Chi hoảng sợ, cả người nhảy dựng ra sau, con mẹ nó thật là nhanh nhẹn, động tác nhanh như chạy.
Nam Chi: “Ngài kêu cái gì, ta cũng đã nói ngài phải chịu đựng một chút, ngài làm ta sợ.”
Long Khuyết:……
Ta đánh ngươi được không, người đau đâu phải là ngươi!
Nam Chi giúp Long Khuyết thanh trừ phấn hoa trong cơ thể, loại đồ vật này rất nhỏ, không dễ lấy, Nam Chi cần phải đưa bộ rễ xâm nhập vào trong cơ thể của Long Khuyết, tùy ý lang thanh trong kinh mạch của Long Khuyết.
Rất đau, cảm giác có một vật sống lang thang trong cơ thể, quả thực là sởn tóc gáy.
Nam Chi cảm thấy phấn hoa của mình chẳng là gì, nhưng tới phiên cô rửa sạch, mới biết thứ nhỏ bé này rất phiền.
Đây là thứ tốt, có thể lợi dụng được.
Tập trung tinh thần làm việc, Nam Chi rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi, cô thu hồi bộ rễ, động tác có chút thô bạo, Long Khuyết đau đến mức có chút co giật.
Tùy ý lang thang trong cơ thể của hắn, tìm kiếm, thậm chí là đâm vào trong đó.
Khiến Long Khuyết cảm thấy, cô căn bản không phải đang trị liệu.
Nam Chi nói với Tuyên Thanh: “Ta mệt quá, hôm nay không thể làm được.”
Tuyên Thanh gật đầu, Nam Chi nở nụ cười ngọt ngào với Long Khuyết, “Tướng công, ta đi đây, ngày mai ta lại đến.”
Long Khuyết không nói gì.
Nam Chi không muốn đi bộ, nói với Tuyên Thanh: “Tổng quản, ngươi cõng ta đi, ta mệt quá.”
Tuyên Thanh: “Như vậy không hợp lễ, làm phiền quân hậu đi một đoạn.”
Nam Chi thở dài, buồn ngủ đi ra khỏi mật đạo, về tới phòng, vừa ngã đầu đã ngủ rồi.
Tuyên Thanh dặn dò Mai Ngọc: “Yêu hậu có chút mệt mỏi, chăm sóc nàng cho tốt.”
Trong lòng Mai Ngọc nôn nóng, không nhịn được hỏi: “Quân hậu đi làm gì vậy?”
Tuyên Thanh trấn an hai câu: “Không có việc gì, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm tổn hại tới chủ tử của ngươi.”
Nói như vậy, Mai Ngọc nửa tin nửa ngờ, “Thật vậy sao?”
Tuyên Thanh chỉ nói: “Nàng là Yêu Hậu.”
Nam Chi tỉnh lại, nói với Mai Ngọc muốn ăn chân giò, bây giờ cô muốn ăn chân giò thật to, nhiều thịt, thật nhiều nước sốt, hương vị nồng đậm.
Hoa yêu mỗi ngày đều uống sương sớm đọng trong đất, một khoảng thời gian không được ăn, Nam Chi cảm thấy cả người đều không khỏe.
Thật ra Mai Ngọc đã có dự kiến trước, trong lúc chờ đứa trẻ ngủ dậy đã đi mua đồ trở về, thời điểm đi theo Tuyên Thanh tìm hai thị vệ, Tuyên Thanh lại trả cho một ít tiền.
Trong lòng Mai Ngọc càng thêm nghi hoặc, nàng hỏi: “Quân hậu, rốt cuộc là bọn họ đã làm gì ngươi?”
Mai Ngọc hoàn toàn không biết gì.
Nam Chi nghĩ tới việc Long Khuyết vẫn ở trong cung điện dưới lòng đất, chỉ sợ là không muốn cho nhiều người biết chuyện hắn bị thương, cô lắc đầu nói: “Không có việc gì, cũng là có lợi cho việc tu hành.”
Mai Ngọc có chút cổ quái, “Có lợi cho tu hành, là cái gì?”
Nam Chi thở dài một tiếng, “Tỷ tỷ đừng hỏi nữa.”