Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 42: Người Cha Bất Công (5)



Edit: Kim

“Ở đây thật tốt, anh, em thích nơi này.” Vạn Nghiên Nghiên chớp mắt, chờ mong hỏi anh trai, ở trong lòng cô, chỉ cần là lời anh trai nói, đều sẽ trở thành sự thật.

Vạn Nhĩ Nhĩ không nói chuyện, hắn nhìn em gái đang mặc một chiếc váy xinh xắn, búi tóc, kẹp tóc sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, hình như làm bằng kim cương, thật giống công chúa nhỏ, mà không phải một tiểu nha đầu sống trong khu nhà hỗn loạn.

Vạn Nhĩ Nhĩ siết chặt nắm tay, hắn muốn cha ruột, bất luận đứa trẻ nào cũng đầy khao khát và tưởng tượng về cha của mình, hắn cảm thấy cha mình nhất định sẽ là một người tốt, một người thực ưu tú.

Nhưng ở một nơi đẹp đẽ như thế này, nội tâm hắn không khỏi dao động.

Cha hắn đang ở đâu, tại sao không đến tìm bọn họ, mỗi lần mẹ nhắc đến cha, đều là vẻ mặt sầu lo, vì vậy Vạn Nhĩ Nhĩ chỉ có thể suy đoán trong lòng.

“Có thể.” Vạn Nhĩ Nhĩ gian nan nói, ngay sau đó thả lỏng, sau khi đã hạ quyết tâm rồi, mọi chuyện sẽ không còn rối rắm nữa.

Tuy rằng Vạn Nhĩ Nhĩ không muốn ở lại biệt thự, nhưng hành vi và kiến thức hắn hun đúc được, Diệp Nghiêm Sơn đã nhìn ra hắn rất thông minh, cho nên không tiếc công sức để bồi dưỡng hắn, ngoài đi học, còn chuẩn bị cho hắn không ít gia sư chuyên nghiệp, như gia sư máy tính, để hắn phát huy hết thiên phú.

Sau này khi trở về nước nhận ra người thân, một thân khí độ của hắn rất được hai vợ chồng già Hoắc gia yêu thích, Vạn Nghiên Nghiên hoạt bát đáng yêu giống công chúa nhỏ, bọn họ đều là những đứa trẻ ưu tú của Hoắc gia, rất phóng khoáng, nhìn thấy đồ vật quý giá cũng không kêu lên thất thố.

Xe ngừng ở cửa nhà trẻ, Diệp Nghiên Sơn bế con gái giao cho cô giáo.

“Cha, con có chuyện quan trọng muốn nói với cha, rất quan trọng.” Nam Chi nặng nề gật đầu, khuôn mặt phúng phính mềm mại run lên hai cái, làm ra vẻ nghiêm túc, thật khiến người ta muốn nhéo mấy cái.

Diệp Nghiên Sơn không chút khách khí nhéo mặt cô, khiến Nam Chi tức giận, khuôn mặt phồng lên, càng làm người ta muốn nhéo hơn, người lớn có thể nghiêm túc một chút không.

“Con muốn nói gì?” Diệp Nghiên Sơn dắt Nam Chi sang một bên, hỏi.

Nam Chi hỏi: “Cha, cha thích dì Vạn đúng không?”

Diệp Nghiên Sơn dừng một chút, “Có chút hảo cảm.”

Nam Chi thở dài, “Mọi người đều cần có người bầu bạn, con cần cha, nhưng cha cũng cần có người ở bên cạnh, cha, tại sao bọn họ cứ nhất định phải ở nhà chúng ta, con không thích bọn họ.”

“Cha sẽ vì người dì kia, đem hết đồ của con cho bọn họ, cha muốn lấy lòng bọn họ, cha không yêu con.” Nam Chi thấp giọng nức nở, nước mắt bắt đầu rơi xuống, nhưng lại gắt gao mím chặt môi, “Con không khóc, không khóc.”



“Sẽ không, con là con gái của cha, là người thân cận nhất.” Diệp Nghiên Sơn lau nước mắt cho con gái.

Nam Chi lắc đầu, trong cốt truyện không có nói như vậy, cô khẽ khịt mũi một cái, “Con không tin, cha yêu bọn họ hơn, bọn họ có ba người, còn con chỉ có một người.”

“Cha, nếu cha kết hôn với dì ấy, con sẽ đồng ý cho bọn họ ở chung nhà, khi đó bọn họ chính là người thân của con, còn không kết hôn, con không thích ở chung, ở nhà con cũng không thể nói chuyện được với cha.”

“Hai người không kết hôn, về sau cha của bọn họ tìm đến, cha phải làm sao bây giờ.”

“Bọn họ sẽ thích cha ruột của mình hơn, giống như con, con yêu cha nhất, nếu có ai đó đem con rời xa cha, con sẽ ghét hắn, hận hắn.”

Bàn tay đang xoa trên đầu Nam Chi dừng lại một chút, sau đó Diệp Nghiên Sơn lại sờ đầu con gái, “Con còn nhỏ sao lại lo lắng nhiều như vậy chứ.”

Nam Chi: “……” Người ta không lo lắng thì sẽ phải trở thành cô nhi đấy.

Vạn Mộng Lâm ngồi trên xe, nhìn hai cha con ở bên kia nói chuyện, trong lòng có một loại cảm giác nôn nóng khó tả, loại cảm giác này khiến cô đứng ngồi không yên.

Nhất định bọn họ đang nói về mình, nhất định là nói về mình.

“Tới công ty.” Diệp Nghiên Sơn lên xe, nói với tài xế, sau đó nhắm mắt dưỡng thần không nói chuyện, không khí trên xe đông cứng, có một loại áp lực không tên đè nén Vạn Mộng Lâm.

Cô nhìn sườn mặt anh tuấn của Diệp Nghiên Sơn, một thân tây trang sẫm màu có hoa văn, thành thục trầm ổn, lại thâm thúy như biển rộng.

Khi đối phương tới gần cô, trong lòng Vạn Mộng lâm sợ hãi mà bài xích, rất không vui, nhưng khi đối phương không để ý tới mình, lại thật hoảng hốt.

Đại khái là trong lòng cô hiểu rõ, cô có thể đi đến bước này, chính là nhờ sợi dây hảo cảm mong manh kia.

Nam Chi khóc thật thương tâm, vô cùng đáng thương, nhưng khi cha vừa rời đi, cô chớp chớp mắt, liền không còn nước mắt, không còn gì nữa, cảm xúc của cô đến rồi đi cũng thực nhanh.

Hệ thống cảm thấy cô rất có thiên phú diễn xuất, khả năng kiềm chế và bộc phát cảm xúc thật xuất chúng, nhưng cũng có thể là bởi vì cô là một đứa trẻ, dễ khóc dễ quên, vô cùng đơn giản.

Nam Chi bước vào học viện, thừa lúc giáo viên không chú ý, chạy tới bên hàng rào sắt của học viện, nhỏ giọng hô: “Jack, Jack……?”

“Tớ ở đây.” Một giọng nói vang lên, sau đó, một cậu bé tóc vàng, gầy gò xuất hiện bên ngoài hàng rào, quần áo có chút bẩn, làn da lộ ra ngoài cũng bẩn, trên khuôn mặt là những vết xanh tím, “Tuyết Lị, Tuyết Lị……”



Nam Chi từ cặp sách lấy ra bánh mì cùng sữa bò, qua khe hở của hàng rào đưa cho Jack.

Jack duỗi tay lấy đồ ăn, trên cánh tay cũng là vết xanh tím, Nam Chi nhìn thôi cũng cảm thấy đau, cô nói: “Jack, cậu với mẹ rời xa khỏi cha cậu đi.”

Jack trầm mặc một hồi, “Mẹ của tớ không thể rời xa ông ta được.”

Nam Chi buồn bực: “Sao có thể thế được, bọn họ có thể ly hôn mà?” Hai người không thể sống với nhau như thế này được.

Jack: “Mẹ không có nhà, muốn đi làm thì phải có nơi ở ổn định. Mẹ không thể thuê nhà bằng số tiền mẹ kiếm được. Mẹ sẽ trở thành người vô gia cư, rốt cuộc mẹ tớ cũng không tìm được công việc gì tốt. Mà cho dù thuê được nhà, cha cũng sẽ tìm đến.”

“A, vậy sao?!” Nam Chi gãi đầu, “Nếu như vậy, hai người vẫn sẽ bị đánh, rất đau.”

Jack trầm mặc, hai đứa trẻ cách một cái hàng rào sắt cao, một đứa bên ngoài, một đứa trên trong, nhưng lại giống như cách cả hai thế giới.

Nam Chi hỏi Jack: “Nếu không, chạy trốn đi, để cha cậu không thể tìm được.”

Jack vẫn lắc đầu, tuổi còn nhỏ, cuộc sống đã in hằn lên khuôn mặt cậu nỗi buồn, loại đau khổ, bất lực mà thường chỉ người lớn mới có.

“Mẹ sẽ không đồng ý đâu.” Jack, Jack cũng rất bối rối, sống như vậy thật giống như sống trong vũng lầy, không biết nên làm cái gì, bất luận làm gì, cũng chỉ lăn lộn trong vũng lầy đó.

Nam Chi đăm chiêu nghĩ, “Đúng rồi, nếu có tiền là có thể bỏ đi, đến nơi mà cha cậu không biết là được rồi.”

Jack: “Đúng vậy, nhưng không có tiền.”

Nam Chi nghĩ đến heo đất, “Ngày mai đi, ngày mai tớ cho cậu tiền.”

Sắc mặt Jack do dự nhưng trong lòng lại dao động.

Hành vi của người mẹ ảnh hưởng đến đứa trẻ, con người có khả năng thích ứng mạnh mẽ, quen với vũng lầy, lăn lộn trong vũng lầy, cho nên bây giờ thậm chí sợ cả việc thay đổi, chỉ có thể liên tục chịu khổ.

Không đủ can đảm để đưa ra một lựa chọn có thể sẽ tốt hơn.

Jack lắc đầu, “Cha sẽ không để cho chúng tớ đi.” Ông ta cần mẹ đưa tiền uống rượu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv