Edit: Kim
Trong điện không còn một chỗ nào lành lặn.
Mai Ngọc không nhịn được mà nhìn Nam Chi, sức công phá quả thực kinh người.
Mai Ngọc nhìn bộ dạng buồn ngủ của đứa trẻ, lập tức nói: “Ta đi tìm tổng quản sửa chữa lại.”
Mai Ngọc còn chưa hành động, Tuyên Thanh đã tới, hắn híp mắt đánh giá cung điện hỗn độn một phen, ánh mắt còn nhìn qua lại giữa Nam Chi và Mai Ngọc.
Tuyên Thanh nói với Nam Chi: “Quân hậu, ta thay ngươi chuẩn bị cung điện mới, chờ cung điện sửa chữa xong, lại trở về sau.”
Nam Chi gật đầu, lại mơ mơ màng màng hỏi: “Cung điện mới có Tụ Linh Trận không?”
Tuyên Thanh trầm mặc một chút, cười nói với Nam Chi: “Không có Tụ Linh Trận, nhưng gần điện Yêu Vương hơn.”
Nam Chi gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, sai đó dang hai tay ra với Mai Ngọc, mềm mại nói với Mai Ngọc: “Tỷ tỷ, ta buồn ngủ quá, ôm.”
Mai Ngọc không nói hai lời ôm Nam Chi lên, Nam Chi dựa đầu vào vai nàng ngủ rồi, nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ, trong lòng Mai Ngọc vô cùng phức tạp.
Cái vật nhỏ này vừa nãy vô cùng hung ác, bây giờ lại là bộ dạng mềm mại, nhìn đúng là một đứa trẻ đáng yêu.
Tuyên Thanh nói: “Sẽ có thị nữ đưa các ngươi tới cung điện mới.”
Mai Ngọc nhẹ giọng nói: “Đa tạ tổng quản.”
Tuyên Thanh nói một câu không phải chuyện lớn gì, cuối cùng, lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mai Ngọc hơi do dự, không biết nên trả lời thế nào, nhưng Tuyên Thanh đã nói trước: “Mang quân hậu đi nghỉ ngơi trước đi.”
Mai Ngọc: “Được.”
Mai Ngọc ôm Nam Chi, đằng trước có một thị nữ dẫn đường, một đường im lặng, tới cổng cung điện rồi, thị nữ đột nhiên nói: “Mai Ngọc, buổi tối chúng ta có một buổi tụ họp, ngươi có muốn tới không?”
Mai Ngọc có chút bối rối, từ ngày nàng tới cung Yêu Vương, đây là lần đầu tiên nhận được lời mời như vậy, liền hỏi: “Ta có cần phải chuẩn bị cái gì không?”
Thị nữ lắc đầu, cười nói: “Không cần, chỉ là tỷ muội thị nữ cung Yêu Vương bọn ta thích tụ tập nói chuyện mà thôi.”
Mai Ngọc gật đầu, “Có thời gian ta sẽ đi, bây giờ ta phải chăm sóc quân hậu.”
Thị nữ mỉm cười, trông rất hiền lành, “Được, chúng ta chờ ngươi.”
Mai Ngọc ôm đứa trẻ đi vào trong cung điện, cái cung điện này lớn và xa hoa hơn cung điện trước kia nhiều.
Lấy nhận thức yếu kém của Mai Ngọc, cũng còn có thể phát hiện ra nơi này có nhiều linh khí hơn.
Quả nhiên càng tới gần điện Yêu Vương, linh khí càng nhiều.
Nhìn đứa trẻ trong ngực biến thành một cây hoa, nàng vội vàng chạy về cung điện trước kia, đem chậu hoa dọn về đây.
Nhìn hoa lan nhảy vào trong chậy hoa, trong lòng Mai Ngọc đột nhiên sinh ra cảm giác an toàn mãnh liệt, nàng cảm thấy, nàng có thể sống cùng Yên Phi trong cung Yêu Vương.
Nàng sẽ cố gắng chăm sóc cho cuộc sống của Yên Phi.
Về phần tu luyện, nàng cũng sẽ nỗ lực.
Nghĩ đến việc trước kia nàng dùng thủ đoạn tra tấn Yên Phi, trong lòng Mai Ngọc cực kỳ hối hận, về sau, nàng sẽ chăm sóc Yên Phi thật tốt.
Nam Chi ngủ một giấc thật sự sâu, lúc tỉnh lại đã là mấy ngày sau.
Cô mở mắt ra, không riêng gì thấy được vẻ mặt lo lắng của Mai Ngọc, mà còn thấy được Long Khuyết đang khoanh tay trước ngực, hắn nhìn thấy Nam Chi, dùng tư thái coi thường nói: “Đúng là yếu ớt, ngay cả Mẫu Nhụy cũng không đánh lại được.”
Mẫu Nhụy có mạnh không, không coi là mạnh được, chỉ là đại điện của tộc Hoa yêu, ở trong đám trưởng lão hoàn toàn không có quyền lên tiếng.
Nam Chi nhìn thấy Long Khuyết thì rất kinh ngạc, hỏi: “Sao ngài lại ở đây?”
“Ngươi cảm thấy tại sao ta lại ở đây?” Long Khuyết cười ha hả hỏi lại.
Nam Chi cảm thấy rất không thoải mái, hỏi hệ thống: “Ca ca, tại sao ta lại cảm thấy khó chịu với Long Khuyết như vậy?”
Hệ thống: “Bởi vì trong lời nói có ẩn chứa ác ý.”
Nam Chi nói với Long Khuyết: “Không biết, ta không biết tại sao ngài lại ở đây.”
Mai Ngọc vẫn giải thích một tiếng: “Quân thượng thấy ngươi vẫn mãi không tỉnh lại, tới đây thăm ngươi, quân thượng là lo lắng cho ngươi.”
Nam Chi còn chưa nói gì, Long Khuyết đã tức giận nói thẳng: “Nực cười, ta lo lắng cho nàng ta?”
Long Khuyết như vòi nước được mở khóa, lời nói không ngừng tuôn ra: “Ta lo lắng cho nàng ta sao, không đâu, là nàng ta quá mất mặt, bị người ta đả thương, ngủ mấy ngày cũng không thể tỉnh lại.”
“Toàn bộ Yêu giới đều biết, Yêu Hậu là một con gà bệnh.”
Mai Ngọc:???
Khóe miệng nàng giật giật, nàng đại nghịch bất đạo vô cùng muốn che miệng Yêu Vương lại, ngài có thể đừng nói lời nào không, thật là.
Ngài chạy tới cửa trào phúng như vậy, thật sự là thiếu đòn.
Nam Chi không để ý tới Yêu Vương ồn ào, nhắm hai mắt lại, “Ta muốn ngủ, ngài đi đi.”
Yêu Vương chán ghét cô, cô cũng không thích Yêu Vương.
Yêu Vương hừ lạnh: “Cung Yêu Vương là địa bàn của bổn vương, bổn vương muốn ở đâu thì ở đó.”
Mai Ngọc:……
Đây đúng là đứa trẻ nghịch ngợm mà!
Thật sự khiến người ta chán ghét.
Yêu Vương nói xong, lấy ra một cái bình ném cho Mai Ngọc, “Đây là thuốc trị thương, bôi cho chủ nhân ngươi đi, nếu chết, người khác sẽ nói lão tử bắt nạt kẻ yếu, thành thân chưa được bao lâu Yêu Hậu đã chết, tổn hại tới thanh danh của bổn vương.”
Mai Ngọc rất muốn nói, ngài thì có cái thanh danh gì?
Mai Ngọc không có ấn tượng tốt với Yêu Vương, thay Yên Phi cảm thấy ủy khuất.
Yêu Vương căn bản kém xa Tuyên Thanh.
Nhưng người ta là Long tộc, có thực lực cường đại, được ông trời ưu ái, muốn làm cái gì mà chẳng được.
Mai Ngọc nắm bình dược, “Nô tỳ đã biết, quân thượng.”
Yêu Vương đi rồi, Nam Chi lập tức mở to mắt, nói với Mai Ngọc: “Ta đói bụng rồi, ta muốn ăn chân giò.”
Mai Ngọc lập tức nói: “Ta đi mua cho ngươi.”
Tuyên Thanh nhìn vẻ mặt vô cảm của Long Khuyết, hỏi: “Ngài đã đưa dược đến cho nàng chưa?”
Long Khuyết rất không kiên nhẫn, “Rồi.”
Tuyên Thanh hỏi: “Điều tra ra cái gì không, có thể ném văng Mẫu Nhụy, thực lực không thể yếu được.”
Long Khuyết lắc đầu, “Không biết, mặc kệ nàng ta.”
Tuyên Thanh lại nói: “Quân thượng, ngài hẳn là nên vứt cảm xúc cá nhân sang một bên, nghiêm túc bình tĩnh đối đãi với đứa nhỏ này.”
“Nếu đứa nhỏ này đủ mạnh, có thể sóng vai với ngài, đến lúc đó ngài sẽ đối đãi với Yêu Hậu này thế nào, đối đãi với người thê tử này thế nào?”
“Tuy rằng thực lực của Mẫu Nhụy trưởng lão không có gì nổi bật trong đoàn trưởng lão, nhưng cũng là một cái trưởng lão, là trưởng lão của một chủng tộc, cho dù quân hậu có đánh lén, cũng không thể tính là yếu được.”
“Đừng quên, đứa nhỏ này còn rất nhỏ.”
“Quân thượng, ngài nên suy nghĩ cẩn thận một chút, xem xem nên đối đãi với cái Yêu Hậu này như thế nào.”
Long Khuyết nghe Tuyên Thanh nói một tràng, có chút bất nhã mà móc móc lỗ tai, “Ta biết rồi, Tuyên Thanh ngươi thật nhọc lòng.”
Tuyên Thanh: “…… Còn không phải vì tên vương bát đản ngài mà ta phải nhọc lòng sao.”
Ai muốn ngày nào cũng phải nhọc lòng chứ.
Vẻ mặt của Long Khuyết đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào Tuyên Thanh, nghiêm túc nói: “Ở trong lòng ta, chỉ có tỷ tỷ ngươi mới là Yêu Hậu, những người khác, đều không phải.”
Tuyên Thanh cũng nhìn Long Khuyết, một lát sau, hắn thở dài một hơi, “Nhưng mà, người mà ngài cưới chính là cái Yêu Hậu này, nàng đứng ở bên kia, nàng có tồn tại, ngài muốn đối xử với nàng thế nào?”
“Người muốn cưới là ngài, nếu ngài kiên định không cưới, cũng sẽ không có cái Yêu Hậu này.”
Long Khuyết là đang trốn tránh, nhưng có trốn tránh cũng vô dụng.