Edit: Kim
“Chủ tử, chúng ta đi thôi, ngài có xuất hiện cũng không thể cứu được bọn họ.” Thuộc hạ nói với Cao Chiêm bẩn thỉu như một tên ăn mày.
Cao Chiêm nhìn người Cao gia đang quỳ thành hàng, cha hắn già đi rất nhiều, tóc bạc trắng rối tung, đầu cúi xuống.
Lòng Cao Chiêm đau đớn muốn chết, hắn đầy thù hận nhìn về phía hoàng cung.
Cao gia, từ đây nam đinh của Cao gia cũng chỉ còn lại một mình hắn.
Nhóm nữ quyến đứng ngây người một chỗ, chờ sau khi chém đầu xong, bọn họ sẽ bị nhóm môi giới mang đi, bán tới đủ loại địa phương.
Phó Văn Phán cũng có trong số đó, nàng ta vươn cổ ra, hy vọng có thể nhìn thấy Phó Văn Âm, Phó Văn Âm có thể mua nàng ta, thu lấy khế bán thân của nàng ta, sau đó tới quan phủ giải trừ khế ước, nàng ta lại có thể trở thành thường dân tự do.
Nàng ta không muốn ngây ngốc trong nhóm nữ quyến Cao gia nữa.
Các nữ quyến đè nén tiếng khóc, nhìn người thân, nhìn chồng và con trai chết trước mặt mình, là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
Trong lòng các nàng thầm mắng Cao Chiêm, hơn cả là cảm giác bất lực, tuyệt vọng.
Đã từng là hầu phu nhân cao cao tại thượng, bây giờ quần áo tả tơi, trên mặt, trên người đầy những vết bầm tím, sắc mặt vô cùng tiều tụy, các nàng không nhìn thấy Cao Chiêm, cũng chỉ có thể trút giận lên người mẹ và thê tử của Cao Chiêm.
Hầu phu nhân ngơ ngác, giống như đã chịu đả kích không thể hồi phục được, bà ta không thể tưởng tượng được bản thân mình sẽ trở nên như thế này.
Bà ta là đích nữ của gia tộc giàu có, gả tới hầu phủ rồi, làm phu nhân thế tử hầu phủ, sau lại làm đương gia chủ mẫu hầu phủ, nửa đời người sống trong vinh quang, là người đứng từ trên cao.
Nhưng mà bây giờ, đứa con trai bà ta luôn kiêu ngạo, lại khiến bà ta trở thành như vậy, trở thành tù nhân, trở thành nô lệ.
Bà ta không thể chấp nhận được.
“Chủ nhân, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi, còn rừng xanh lo gì không có củi đốt.” Thuộc hạ nói với Cao Chiêm, hoàng đế đang rất tức giận, Cao Chiêm xuất hiện, sẽ chỉ bị bắt lại rồi chặt đầu.
Chuyện đã tới nước này, việc Cao Chiêm cần làm là giữ lại một ngọn lửa.
Trảm quan nhìn lên bầu trời, rút ra một lệnh bài ném xuống, “Đã đến giờ, chém.”
“Cao gia nhận được hoàng ân, lại mang ý đồ xấu, thông đồng với địch bán nước, nuôi dưỡng tư binh, khiến Hoàng Thượng thất vọng, khiến lê dân bá tánh thất vọng.”
‘Bang……’ Lệnh bài dừng lại trên mặt đất.
“Ô ô ô, Cao Thành, chàng không thể chết được…...”
“Ta không muốn chết, Cao Chiêm, ngươi đang ở đâu, mau lăn ra đây…….”
“Mẹ ơi, con không muốn chết……”
Viên quan vừa dứt lời, người Cao gia vô cùng hoảng sợ, xin tha, trầm mặc, chết lặng.
“Bá bá bá……”
Từng lưỡi đao chặt xuống, đầu người đứt lìa, máu tươi phun ra như suối, có một số thanh đao còn chưa chặt đứt hẳn còn cắm trên cổ, đao phủ lại rút đao ra, một lần nữa chém xuống.
Mặt đao phủ đen lại, cảm thấy việc mình không thể một đao chặt đứt là một chuyện vô cùng mất mặt.
Người tới xem náo nhiệt đều im lặng, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, sợ tới mức không thể đứng vững, không khí tràn ngập mùi máu, máu tanh tràn ngập vào khoang phổi.
“A……” Nhìn thấy người thân của mình đã chết, các nữ quyến đều thét lên chói tai, ngất đi.
Nam Chi cũng bị dọa sợ rồi, nhìn thấy những cái đầu lăn lốc trên mặt đất, vội vàng vùi mặt vào lòng mẹ, nhưng những hình ảnh đó vẫn in sâu vào tâm trí cô.
Phó Văn Âm cũng run rẩy, ôm chặt con gái.
Những xác chết không đầu ngã xuống, cổ cuộn lên, máu ùng ục chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Số phận của bọn họ là bị cuộn trong tấm chiếu rách rồi ném vào bãi tha ma, không có ai lập bia mộ cho họ, không có ai hương khói, trở thành cô hồn dã quỷ.
Cho dù các nữ quyến có thắp hương, nhưng rất nhanh các nữ quyến cũng khó bảo toàn lấy bản thân mình, các nàng đều bị nhóm người mua giới bắt đi rồi, một số người lớn tuổi căn bản không có ai cần, đến cả một nơi để đến cũng không có.
Thân thể Cao Chiêm không thể đứng vững được, hốt hoảng nhìn người trong gia tộc ngã trên mặt đất, nhìn nữ quyến gào khóc, rốt cuộc hắn cũng ý thức được việc mình chạy trốn sẽ mang đến điều gì cho Cao gia.
Trước đó hắn nghĩ là, hắn nhất định sẽ báo thù cho người nhà, nhưng bây giờ thật sự nhìn thấy người nhà chết trước mặt mình, vẫn bị sốc thật sâu.
Nhiều người như vậy vì hắn mà chết, có báo thù cũng vô ích.
Lúc này Cao Chiêm cảm thấy vô cùng hối hận, hắn là không cam lòng sống trong nhà giam, muốn đi ra ngoài, cảm thấy cuộc sống của mình không nên là cái dạng này.
Nhưng mà, nhiều người đã chết như vậy, bao gồm cả cha hắn, mẹ hắn.
“Chủ tử, thật sự phải đi rồi.” Thuộc hạ liên tục nhắc nhở.
Cao Chiêm mặt đầy nước mắt, khẽ cắn môi: “Đi.”
Thoát khỏi kinh thành, chính là trời cao mặc chim tung bay.
“Cao Chiêm……” Phó Văn Âm dường như cảm nhận được cái gì đó, nhìn thấy Cao Chiêm, vội vàng hô, thị vệ cải trang lẩn trốn trong các bá tánh lập tức nhìn về hướng tầm mắt của Phó Văn Âm.
Tạo ra cảnh tượng như vậy, cũng là muốn dụ Cao Chiêm ra mặt.
Nghe thấy giọng của Phó Văn Âm, thân hình Cao Chiêm hơi dừng lại một chút, sau đó lập tức biến mất trong đám đông.
Nhưng Cao Chiêm đã bị phát hiện.
Nam Chi ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, mẹ nhìn thấy hắn sao?”
Phó Văn Âm sờ sờ ngực, nơi đó đang còn đập thình thịch, tim nàng đập rất nhanh, cho dù bây giờ trông Cao Chiêm giống như một kẻ ăn mày, Phó Văn Âm vẫn có thể nhận ra hắn.
Phó Văn Âm không nhịn được mà nghĩ, nàng thật sự yêu Cao Chiêm tới vậy sao, Cao Chiêm khắc sâu trong lòng nàng tới vậy sao?
Phó Văn Âm cúi đầu nhìn con gái, nghi hoặc trong lòng cũng biến mất, nàng cần phải vì con gái mà tính toán.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, mẹ và Cao Chiêm ai sẽ thắng?”
Bây giờ Nam Chi biết bọn họ đều là nhân vật chính, đều sẽ có hào quang nhân vật chính, bây giờ sẽ phải so xem hào quang của ai mạnh hơn.
Xem ai được ưu ái hơn.
Hệ thống suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ Phó Văn Âm sẽ thắng đi, dù sao cũng sẽ lấy tình yêu làm chủ.”
“Phó Văn Âm lựa chọn ai, người đó sẽ là nam chính, nam phụ cũng có thể thượng vị, Cao Chiêm cũng có thể trở thành vai ác.”
Nam Chi:????
“Ca ca, ngươi đang nói cái gì?” Căn bản nghe không hiểu.
Hệ thống: “Công chúa không còn ở bên hoàng tử, hoàng tử không còn là vai chính.”
Nam Chi: “Ồ!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn mẹ, “Mẹ Mạn Nhi thật là lợi hại!”
“Mạn Nhi, Mạn Nhi……” Cẩu Đản nhìn thấy Nam Chi, lập tức chạy tới, lại có chút câu nệ nói với Phó Văn Âm: “Có người nói cho chúng ta biết, nhìn thấy người kia.”
Nam Chi lập tức hỏi: “Ở đâu vậy?”
Cẩu Đản: “Bọn họ đã lên xe ngựa, sắp ra khỏi kinh thành.”
Nam Chi nhìn về phía Phó Văn Âm, Phó Văn Âm lập tức nói: “Ta đi tìm thị vệ, các con không được chạy lung tung.”
Phó Văn Âm chạy chậm tới tìm quan viên và thị vệ, không thể để Cao Chiêm chạy được.
Trước kia nàng thích dáng vẻ khí phách hăng hái của Cao Chiêm, giống như cả thiên hạ không có ai có thể vĩ đại, lợi hại bằng hắn.
Nhưng bây giờ, Phó Văn Âm mới biết hắn là một người rất cao ngạo, chính là to gan lớn mật không màng tất cả, căn bản không biết quan tâm tới người khác.
Chỉ cần Cao Chiêm còn chưa bị bắt, con gái và nàng đều sẽ gặp nguy hiểm.