Edit: Kim
“Mạn Nhi, câm miệng.” Cao Chiêm lạnh lùng mắng, “Những gì ngươi đang nói, sẽ dùng tới gia pháp.”
Nam Chi: “Được rồi, ta biết những khi người lớn không nói lại được trẻ con, sẽ thẹn quá hóa giận, sẽ sử dụng bạo lực để trẻ con phục tùng, khiến đứa trẻ sợ hãi.”
Ta là một đứa trẻ, ta có kinh nghiệm.
Cao Chiêm:!!!
Cao Chiêm hít sâu một hơi, không nhìn đứa trẻ nữa, hắn nói với cha mẹ: “Vậy khoan chưa thêm vào gia phả.”
“Không được, cần phải thêm.” Hầu gia vô cùng kiên định, “Ngươi đã quên chuyện đứa nhỏ này từng cáo ngự trạng rồi sao, chỉ có thêm vào gia phả mới có thể kiềm chế, không phải nói muốn cáo ngự trạng sao, chỉ cần đi cáo, nó và mẹ nó đều phải chết.”
Nam Chi nhìn hầu gia, ông nói rất đúng, ta đúng là muốn cáo trạng.
Nam Chi nhìn về phía Cao Chiêm: “Cha, ngươi để mẹ ta làm tiểu thiếp sao?”
Cao Chiêm chỉ nói: “Ta và mẹ con thật lòng yêu nhau.”
Phó Văn Âm nhếch miệng mỉa mai, cái gì mà thật lòng yêu nhau, lúc này cũng chỉ còn một mình Cao Chiêm tin là như vậy, cũng chỉ có Cao Chiêm mặt dày mới nói được như vậy, thật nực cười!
Cao Chiêm bị vẻ mặt buồn bã cam chịu của Phó Văn Âm làm cho đau đớn, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, rất bất lực, hắn rất muốn nói với Phó Văn Âm, người hắn yêu là nàng, hắn chỉ yêu một mình nàng.
Hắn sẽ thu xếp ổn thỏa.
Phó Văn Âm nói: “Mạn Nhi không cần nhập gia phả, cứ coi Mạn Nhi như một cái hạ nhân đi.”
Hầu phu nhân lập tức nói: “Nếu là hạ nhân, vậy lập khế ước bán thân đi, nào có chuyện hạ nhân lại không có khế ước bán thân được.”
“Mẹ, Mạn Nhi là con gái con, sao có thể lập khế ước bán thân được.” Cao Chiêm là người đầu tiên không đồng ý, nếu Mạn Nhi trở thành hạ nhân, Phó Văn Âm sẽ không tha thứ cho hắn.
Cao Chiêm bởi vì áy náy, không tự giác được mà muốn lấy lòng Phó Văn Âm.
Hầu phu nhân đầu tiên là bị một tiểu bối chống đối, sau đó lại bị đứa con trai được bà đặt nhiều hy vọng chống cự, trong lòng bà ta tức giận đến mức muốn trút hết tất cả lên người Phó Văn Âm.
Bà ta bày ra vẻ mặt kinh thường, châm chọc mỉa mai nói: “Người biết còn nói Phó Văn Âm là con gái của một huyện lệnh, người không biết, còn tưởng rằng là loại đi ra từ kỹ viện nào đó, biết cách quyến rũ nam nhân như vậy.”
“Rốt cuộc ngươi là con gái của một huyện lệnh nhỏ, hay là huyện lệnh nhỏ kia nuôi ngựa gầy, con ngựa gầy chuyên dùng để câu dẫn nam nhân cho huyện lệnh nhỏ.”
Phó Văn Âm nghe những lời này, xấu hổ và tức giận muốn chết, nàng theo bản năng che kín tai con gái lại, nghĩ đến việc con gái phải nghe mấy lời này, trong lòng Phó Văn Âm run lên vì đau đớn.
Nàng hận nơi này, ở nơi này, nàng cảm thấy mình không phải con người, thậm chí còn không bằng một cái súc sinh.
Súc sinh cũng không bị đánh chửi, vũ nhục như vậy.
Nhưng mà Nam Chi nghe thấy rồi, tuy rằng không hiểu ngựa gầy nghĩa là gì, nhưng cô vẫn hiểu câu dẫn nam nhân là gì, cô lập tức nói: “Khởi bẩm tổ mẫu, ngươi không thể nói mẹ ta như vậy, mẹ ta không có câu dẫn cha, là cha luôn tìm đến mẹ.”
Hệ thống:……
Có lễ phép, nhưng không đáng kể!
Nhiều nhất cũng chỉ thêm vào câu khởi bẩm tổ mẫu.
Hầu phu nhân không còn muốn nhẫn nhịn đứa trẻ này nữa, bà ta trực tiếp nói với ma ma bên cạnh: “Đập nát miệng nó ra.”
Sắc mặt Phó Văn Âm tái nhợt, nàng không thể trách đứa trẻ, bởi vì đứa trẻ đang bảo vệ cho người làm mẹ này là nàng.
Cái ma ma kia lập tức vén tay áo lên, hung tợn đi về phía Nam Chi, Phó Văn Âm che trước mặt đứa trẻ, “Phu nhân, đứa trẻ còn nhỏ chưa hiểu chuyện.”
“Không hiểu chuyện, ta lại thấy nó hiểu rất rõ, chỉ cần mở miệng thì cái gì cũng có thể nói, đập nát miệng nó ra.” Hầu phu nhân bây giờ chỉ có lòng căm hận sâu sắc với đứa cháu gái trên danh nghĩa này.
Nam Chi nhìn thấy cái ma ma kia hung hăng muốn đánh mình, cô lập tức chạy ra khỏi đại sảnh, “Cứu mạng, có người muốn đạp nát miệng ta, cứu mạng, có người muốn giết ta.”
Mọi người:……
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngẩn ngơ, hiển nhiên là không ngờ tới đứa trẻ lại dám chạy, hầu phu nhân tức giận đập bàn, “Mau bắt nó lại, còn ngây ra đó làm cái gì?”
Phó Văn Âm vô cùng lo lắng nhìn đứa trẻ, lòng nàng nóng như lửa đốt, siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại một vết hình lưỡi liềm thật sâu.
Nàng đã biết, nàng đã biết trước, trở về hầu phủ sẽ thành ra như thế này, đứa nhỏ này đã quen với cuộc sống tự do ở bên ngoài, đi tới nơi này, khắp nơi đều bị hạn chế.
Bởi vì mẹ bị vũ nhục, cô là muốn giữ gìn mẹ, Phó Văn Âm không thể trách đứa trẻ, chỉ trách bản thân mình vô dụng không thể bảo vệ được đứa trẻ.
Cao Chiêm cùng người hầu đuổi theo phía sau đứa trẻ, bọn gia đinh vây bắt đứa trẻ như đang bắt một con gà.
Nam Chi vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi hầu phủ, vừa chạy vừa hô: “Cứu mạng, miệng ta sắp bị đập nát, cứu mạng, giết người rồi.”
Cao Chiêm cùng bọn gia đinh đuổi theo phía sau, nhìn đứa trẻ chạy ở đằng trước, nhưng bọn họ lại không thể đuổi kịp, một đứa trẻ sao có thể chạy nhanh như vậy.
Cao Chiêm nhìn phương hướng đứa trẻ chạy, liền biến sắc, đứa nhỏ này lại chạy về hướng hoàng cung, nó thật sự xem chuyện cáo ngự trạng thành trò đùa.
Cho dù hoàng đế có tức giận với đứa trẻ này, thì món nợ này cũng sẽ tính lên đầu hầu phủ.
Trên thực tế, động tĩnh như vậy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bọn họ mở cửa ra xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn có một số người đứng ở cửa xem náo nhiệt.
Những người có thể sống xung quanh hầu phủ, đều là giai cấp quyền quý, thậm chí còn có người chào hỏi Cao Chiêm, “Có chuyện gì vậy, đứa trẻ còn nhỏ, không thể đánh như vậy, đứa trẻ không chịu nổi đâu”
“Đúng vậy, ngươi từ từ dạy bảo thôi.”
Bộ dạng này có khác gì cô ba bà sáu đâu, đều là bộ dạng xem náo nhiệt.
Cao Chiêm nhìn những người này hận không thể cắn hạt dưa, hắn nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, hắn có chút hối hận, sớm biết như vậy đã cưỡi ngựa ra ngoài, sao đứa nhỏ này lại có thể chạy nhanh như vậy.
Chỉ có thể bị bỏ lại ở đằng sau, chính là không thể đuổi kịp.
Cao Chiêm có chút kinh ngạc, nói với một gia đinh: “Ngươi trở về cưỡi ngựa lại đây.”
Bây giờ hắn đã chạy đến mức thở hổn hển, hôm nay nhất định phải mang đứa nhỏ này về, quả thật quá hư hỏng.
Cần phải kiềm chế lại.
Nam Chi băng qua một con hẻm nhỏ, chờ tới khi Cao Chiêm chạy tới, đã không còn thấy bóng dáng của đứa trẻ.
“Mạn Nhi, mặc quần áo vào đi.” Mấy đứa trẻ con ăn xin đưa quần áo cho Nam Chi, Nam Chi khoác lên người, rồi bỏ chạy cùng mấy đứa trẻ ăn xin.
Cũng không có đi cáo ngự trạng.
Cao Chiêm cưỡi ngựa đi vòng quanh cung điện, không tìm thấy đứa trẻ, khiến các thị thệ hoàng cung đều nhìn chằm chằm vào Cao Chiêm.
Cao Chiêm đã đi vòng quanh mấy vòng, rốt cuộc là hắn muốn làm gì.
Đứa trẻ lại mất tích!
Sắc mặt của Cao Chiêm vô cùng khó coi.
Nó lại chạy đi đâu rồi?
Cao Chiêm đã cảm thấy phiền chán đứa nhỏ này.
Nhìn thấy Cao Chiêm không tìm được đứa trẻ, mọi người đều sôi nổi nói: “Ai, đứa trẻ này nhất định phải được dạy dỗ cho thật tốt, tuy rằng nó đã làm ra chuyện quá đáng, nhưng cũng không thể thật sự giết đứa trẻ được, tốt xấu gì cũng là huyết mạch nha!”
Cao Chiêm nhìn những người này vui sướng khi người khác gặp họa, hít sâu một hơi giải thích: “Tuyên Uy hầu phủ sẽ không làm ra chuyện giết con nối dõi.”
“Ta hiểu, ta hiểu, ta hiểu…” Mọi người gật đầu, nhưng biểu cảm trên mặt bọn họ lại không như vậy, đứa trẻ kia đã cáo ngự trạng, khiến Tuyên Uy hầu phủ không còn binh quyền, còn không phải sẽ ra sức tra tấn đứa trẻ sao!
Nhìn thấy Cao Chiêm không đưa được đứa trẻ về nhà, cơ thể Phó Văn Âm run rẩy, gần như không thể đứng vững, “Mạn Nhi đâu?”
Sắc mặt Cao Chiêm xanh mét, “Không thấy.”