Edit: Kim
“Xôn xao……”
Lời nói trên triều của Cao Chiêm khiến mọi người ồ lên, tất cả mọi người đều dùng biểu cảm ‘ngươi điên rồi’ để nhìn Cao Chiêm.
Cao Chiêm thật sự vì một nữ nhân mà giao binh quyền trong tay ra.
Tuyên Uy hầu giống như đang rơi vào một loại ảo giác nào đó, mê man, dùng sức nhéo mình một cái để tỉnh táo lại, mới phát hiện con trai đang nói thật.
Hắn thật sự muốn giao bình quyền ra.
Vì một nữ nhân mà không chút do dự, cũng không kéo dài thêm chút thời gian để thương lượng với ông một chút.
Đó là loại nữ nhân gì?
Quả thực chính là hồng nhan họa thủy, Tuyên Uy hầu đột nhiên muốn giết chết con trai, lại giết chết cả nữ nhân kia, sau đó chôn cùng con trai.
Các ngươi xuống đất hết đi, muốn ân ái thế nào thì ân ái, đừng có quấy rầy đến người sống, đừng liên lụy tới tiền đồ và tánh mạng của Tuyên Uy hầu phủ.
Trước mặt Tuyên Uy hầu nhất thời tối sầm, đang lẩm bẩm gì đó như một kẻ ngốc!
Khóe miệng hoàng đế hơi nhếch lên, ân cần nói với Cao Chiêm: “Ngươi còn trẻ như vậy, vẫn còn phải thay trẫm bảo vệ giang sơn này.”
Cao Chiêm khẽ cắn môi, trong lòng rỉ máu, “Thần đã phụ hoàng ân.”
Sau khi nghe hệ thống giải thích, Nam Chi đã hiểu tại sao Cao Chiêm lại dùng binh quyền để đổi lấy mẹ ở lại hầu phủ.
Hầu phủ không còn binh quyền, địa vị sẽ giảm xuống rất nhiều, người hầu phủ sẽ trách mẹ, sẽ cảm thấy vì mẹ mà không còn binh quyền.
Bọn họ sẽ trách Cao Chiêm, nhưng cũng sẽ trách mẹ nhiều hơn, cảm thấy là mẹ câu dẫn Cao Chiêm, khiến Cao Chiêm hồ đồ như vậy.
Mẹ sẽ bị người hầu phủ chán ghét, nhưng lại không thể chạy thoát, bị mọi người chỉ trích.
Bất luận là ở hầu phủ hay đã ở bên ngoài, mẹ đều sẽ bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nam Chi đột nhiên cảm thấy suy sụp, cô cho rằng hoàng đế có thể quản được Cao Chiêm, nhưng các giao dịch dơ bẩn của người lớn đã làm Nam Chi vỡ mộng.
Trong mắt mọi người, mẹ không quan trọng, Bạch thúc thúc cũng không quan trọng, quan trọng là cùng nhau đạt được thỏa thuận ngầm.
Hệ thống nói: “Đây là chính trị.”
Tức giận quá!
Nam Chi tức giận mà nhìn Cao Chiêm, đặc biệt ghét cha của Mạn Nhi, hắn làm chuyện như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới việc mẹ sẽ khó chịu thế nào.
Hắn thường mặc kệ mẹ có khó chịu hay không, chỉ muốn giữ mẹ lại bên cạnh, hắn không yêu mẹ.
Mọi người còn nói hắn rất yêu rất yêu mẹ, cảm thấy hắn vì mẹ mà từ bỏ binh quyền.
Bị người ta chế nhạo càng nhiều, sau này hắn sẽ càng trách móc mẹ, cảm thấy vì mẹ mà mình không còn binh quyền.
Quả nhiên là nước gạo làm người ta ghê tởm!
Haiz!
Nam Chi biết mình không có thứ gì có thể trao đổi với Hoàng Thượng, cho nên đã bất cẩn khiến tình cảnh của mẹ càng thêm khó khăn.
Tuyên Uy hầu không khỏi run rẩy nói: “Bệ hạ, Cao Chiêm lúc này không được tỉnh táo, nói sai rồi.”
Nam Chi gật đầu, ông nội nói đúng.
Đám triều thần nói: “Hầu gia, Cao tướng quân không được minh mẫn, càng không thể lãnh binh đánh giặc.”
Tuyên Uy hầu tức muốn chết rồi, hung tợn nhìn con trai mình, vốn tưởng rằng đứa con trai này là người thừa kế tốt nhất, bây giờ xem ra, lại là một quả trứng hồ đồ.
Cho dù là trì hoãn một chút thời gian, bàn bạc với ông ta một chút, cũng không khiến ông ta bị động như thế này.
Là thế tử hầu phủ, muốn nữ nhân nào mà không có, một hai phải dây dưa với con gái Phó gia, bây giờ Tuyên Uy hầu hận không thể giết hết toàn bộ Phó gia.
Phó gia chính là nguồn cơn của mọi tội lỗi.
Lại không nghĩ tới việc con gái Phó gia gặp phải Cao Chiêm, mới là kiếp nạn.
Nhưng Phó gia căn bản không có thế lực.
Hoàng đế thoái thác nói: “Binh nên do Cao tướng quân chỉ huy, Cao Chiêm tuổi trẻ tài cao, không thể vì một nữ tử mà hành động như vậy được.”
Hai mắt Nam Chi sáng rực lên, nhưng ngay sau đó dưới sự giải thích của hệ thống, ánh mắt cô lại dần tối lại.
Hệ thống nói: “Hoàng đế chỉ lấy cớ một chút thôi, Cao Chiêm thống lĩnh đại quân thắng không ít trận, bây giờ mà tước đoạt binh quyền đi, sẽ có người nói hắn khắc nghiệt không nhân từ, xay xong giết lừa*, cũng là thử xem thái độ của Cao Chiêm có kiên định hay không.”
(*Câu gốc là 卸磨杀驴 Tá ma sát lư: Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì giết chết lừa, hàm ý lợi dụng xong thì vứt bỏ, đồng nghĩa với qua cầu rút ván.)
Nam Chi phiền muộn nói: “Lòng dạ của người lớn thật bẩn thỉu!”
Cao Chiêm thấy hoàng đế không đồng ý, có chút sốt ruột nói: “Hoàng Thượng, thần mắc bệnh hiểm nghèo, thật sự không thể cầm quân ra trận được, xin Hoàng Thượng hãy tìm một vị tướng tốt khác.”
Ta muốn giết chết ngươi!
Tuyên Uy hầu tức muốn ngã ngửa, hận không thể túm lấy quần áo của con trai, đấm vào mặt hắn.
Đây là loại bất hiếu gì vậy.
Đây là loại bất hiếu di truyền gì vậy.
Một đứa thì cáo trạng cha, một đứa thì không màng đến gia tộc mà từ bỏ quyền lực.
Tuyên Uy hầu cảm thấy choáng váng từng cơn, ngay cả tai cũng cảm giác như có hàng trăm con ve sầu mùa hạ đang điên cuồng gào thét bên trong.
Mọi người:……
Đã từng thấy rất nhiều người khao khát quyền lực, nhưng chưa từng thấy ai tích cực trao quyền như vậy, rốt cuộc nữ nhân kia là thần tiên, là tiên tử sao, có thể khiến Cao Chiêm trở thành cái dạng này.
Thật sự tò mò.
Nam Chi:……
Ta thật sự phục cái người này, đáng ghét quá!
Mẹ phải làm sao bây giờ, hay là đưa mẹ bỏ trốn.
Nhưng mà có thể chạy đi đâu!
Bạch thúc thúc cũng còn người nhà, cũng không thể vì mẹ mà từ bỏ gia đình mình đi.
Cha của Mạn Nhi đúng là âm hồn không tan, giống như cao dán chó vậy, muốn xé cũng xé không ra.
Thật xui xẻo, nhất định kiếp trước mẹ Mạn Nhi đã làm việc ác gì đó, kiếp này mới gặp phải cha Mạn Nhi.
Hoàng Thượng thở dài một tiếng, “Nếu đã thế này, trẫm cũng không thể dùng gậy đánh uyên ương được, có cần trẫm tứ hôn cho các ngươi không?”
Cao Chiêm lập tức vui mừng, nói: “Thần khấu tạ Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng tứ hôn cho thần và Văn Âm.”
“Chờ một chút.” Nam Chi lên tiếng nói, “Hoàng Thượng, người có thể hỏi mẹ thần có đồng ý một câu được hay không.”
“Cha không còn binh quyền, ông bà nội sẽ oán trách mẹ, sau này cha cũng sẽ trách mẹ, tất cả mọi người trong hầu phủ đều sẽ trách mẹ, mẹ thần sẽ bị ép tới chết.”
Nam Chi dập đầu, “Hoàng Thượng, xin người hãy thương xót cho mẹ của thần.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn đứa nhỏ này, đứa nhỏ này thật sự rất thông minh, nhưng mà cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi, bọn họ sẽ để ý sao?
Cho dù không thèm để ý, cũng sẽ không nói ra.
Cao Chiêm nói với Nam Chi: “Mạn Nhi, con yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với mẹ con, ta sẽ không trách mẹ con.”
Trong mắt Nam Chi đong đầy nước mắt, “Bây giờ ngươi muốn có được mẹ, ngươi cảm thấy đáng giá, chờ tới khi ngươi có được mẹ rồi, ngươi sẽ nghĩ tới những thứ khác, ngươi sẽ trách mẹ.”
Giống như một đứa trẻ, sau khi có được món đồ chơi rồi, sẽ nghĩ tới những món đồ chơi khác.
“Đồ đã mang ra trao đổi sẽ không thể quay trở lại, ngươi sẽ hận mẹ, ngươi sẽ lại tra tấn mẹ, không để ý tới mẹ, ngươi chỉ để ý tới cảm nhận của ngươi, ngươi cũng không hỏi mẹ một câu rằng mẹ có đồng ý hay không, mẹ thế nào ngươi cũng không để ý.”
Nam Chi vừa nói, vừa khóc thành tiếng, lúc sau trực tiếp gào khóc, toàn bộ đại điện đều vang vọng tiếng khóc của đứa trẻ.
Đầu óc mọi người đều ong lên, trong lòng cảm thấy bực bội.
Nam nhân ở đây làm gì có ai chăm sóc trẻ con, đều là nữ tử hậu viện chăm sóc con cái, bây giờ nghe thấy tiếng trẻ con khóc, phản ứng đầu tiên là muốn đánh người.
Hoàng đế xoa xoa giữa mày, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, bảo hắn từ bỏ cơ hội này, là không thể.
Cao Chiêm vẫn luôn không giao nộp binh quyền lên, đó luôn là cái gai trong mắt hoàng đế.