Edit: Kim
Bầu không khí trong hỷ đường đình trệ, chỉ chờ một câu lệnh của Cao Chiêm, toàn bộ hỷ đường sẽ tràn ngập máu tươi.
Cao Chiêm lạnh giọng nói: “Văn Âm có hồi tâm chuyển ý hay không, là chuyện của ta, không tới lượt ngươi nhọc lòng.”
“Ngươi chỉ cần nói, hôm nay còn cử hành hôn lễ nữa hay không?”
Trong lòng Nam Chi thở dài, cảm thấy cha của Mạn Nhi đúng là không biết xấu hổ, da mặt thật là dày nha!
Tổn thương người ta là ngươi, thâm tình với người ta cũng là ngươi.
Bởi vì ngu ngốc mới bị người ta lừa gạt, kết quả vẫn là người khác phải chịu đau khổ, cái quái gì!
Nam Chi nghĩ không ra, có nhiều thời gian như vậy sao không nghĩ ra cách nghiệm chứng nào, sao hắn có thể bị lừa lâu như vậy.
Quả nhiên là ngu ngốc!
Kim đao đại mã của Cao Chiêm ngồi trong sân, nhìn người trong hỷ đường, “Bạch tú tài, cho ta một đáp án, nếu ngươi khăng khăng muốn thành thân, ta sẽ giết người giúp ngươi, ngươi muốn giết ai, ngươi ra lệnh giết đi.”
Bạch Quân Nghĩa nhìn mẹ run rẩy sắp ngã, vẻ mặt hoảng sợ, gần như không thể đứng vững được, Cao Chiêm lại có chút thương hại lắc đầu, “Thật là đáng thương!”
Phó Văn Âm nghẹn họng trân trối nhìn Cao Chiêm, cảm thấy thật xa lạ, “Cao Chiêm, ngươi điên rồi?”
“Đúng vậy, ta đúng là điên rồi, nàng muốn rời xa ta, ta muốn điên rồi, ta không ngại biến nơi này máu chảy thành sông đâu.” Ánh mắt Cao Chiêm hung ác nham hiểm, mang theo thô bạo và điên cuồng, khiến người nhìn hãi hùng khiếp vía.
Hắn nghiền ngẫm nhìn Bạch Quân Nghĩa, “Ngươi còn muốn thành thân không?”
Hắn lại nhìn về phía người tham gia tiệc cưới, “Thực xin lỗi nha, các ngươi phải chết ở chỗ này.”
Mọi người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, từng người thình thịch quỳ xuống, cầu xin tha mạng.
Cao Chiêm xoay tròn nhẫn trên ngón tay, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Văn Âm, ánh mắt thống khổ nhưng nhất quyết phải làm.
“Mạng nhỏ của các ngươi phụ thuộc vào suy nghĩ của Bạch tú tài.” Cao Chiêm tàn nhẫn nói.
“Bạch tú tài, trên đời này không có cỏ thơm.”
“Quân Nghĩa, ngươi hãy vì cha ngươi mà suy nghĩ một chút đi.”
“Ngươi không thể vì một nữ tử mà bất hiếu.”
“Ngươi không thể đắc tội hắn, người ta có quyền có thế, lui một bước đi.”
“Chỉ là một nữ nhân……”
Vì mạng sống, mọi người đều khuyên Bạch Quân Nghĩa, sắc mặt của Bạch Quân Nghĩa vô cùng tái nhợt, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, hắn nắm chặt tay, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Cao Chiêm.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn giết thì cứ giết ta, giết những người vô tội làm gì, bọn họ chỉ tới tham gia tiệc cưới.”
Cao Chiêm chỉ nói: “Bọn họ vì ngươi mà chết, ngươi muốn cưới nữ nhân, có thể cưới nữa sao?”
Nam Chi cũng bối rối, lần đầu tiên cô thấy một người làm việc xấu, lại coi là hợp tình hợp lý như vậy.
Khó trách tại sao Mạn Nhi lại không muốn trở về, gặp phải một người cha như vậy, đúng là xui xẻo, không có chú cảnh sát sao.
Là hắn, chính là hắn!
Nam Chi lùi lại, trốn ra phía sau mẹ và cha dượng.
Cao Chiêm thấy đến lúc này rồi mà Bạch Quân Nghĩa vẫn không lên tiếng, cơn giận lan tràn khắp cơ thể, hắn không muốn vứt bỏ Phó Văn Âm.
Hắn kiên trì càng lâu, Phó Văn Âm càng khó quên được hắn, đôi mắt khát máu của Cao Chiêm quét qua những người có mặt, giống như một con dã thú mất đi lý trí đang tìm con mồi.
Những người bị hắn đảo qua, đều sợ tới mức cơ thể mềm nhũn, vô cùng hoảng sợ.
Cao Chiêm nhìn chằm chằm vào cha của Bạch Quân Nghĩa, hắn khát máu cười, vỗ tay nói: “Bạch tú tài đúng là có ngạo cốt, vậy giết lệnh tôn đi, Bạch tú tài thâm tình như vậy, cần nữ nhân không cần cha, đúng là một người con hiếu thảo nhỉ?”
Bạch Quân Nghĩa giận dữ, vẻ mặt ủ rũ, tức giận vì sự bất lực của chính mình, tức giận vì sự vô liêm sỉ của Cao Chiêm.
Hắn chỉ là một cái tú tài, mà đối phương lại là quý tộc nắm binh quyền trong tay, cường đại như thế.
Hắn sầu thảm cười, hắn đã từng thề, phải đối xử tốt với Phó Văn Âm, cho dù Phó Văn Âm đã nói với hắn, chồng trước của nàng là Cao Chiêm, hắn đã đánh cuộc, hiển nhiên, hắn thua cuộc.
“Cao Chiêm, đủ rồi.” Phó Văn Âm lên tiếng, “Không cần ép Bạch Quân Nghĩa vứt bỏ ta, ta đi theo ngươi.”
Phó Văn Âm quay đầu lại nói với Bạch Quân Nghĩa: “Ta rất xin lỗi vì đã mang tới tai vạ cho chàng và gia đình của chàng, Bạch Quân Nghĩa, cho dù chàng có vứt bỏ ta, quy phục Cao Chiêm dâng ta ra, ta cũng sẽ không tức giận, ta biết chàng bất đắc dĩ.”
“Chàng còn có cha mẹ, còn có người thân, chàng không còn lựa chọn nào khác, ta đi cùng Cao Chiêm, chàng cũng không cần phải đối đầu với hắn, ta rất cảm ơn chàng, là chàng cho ta cảm giác ấm áp.”
Đi đến kinh thành, tất cả mọi người đều khinh thường nàng, giẫm đạp nàng.
Bạch Quân Nghĩa ngơ ngác nhìn Phó Văn Âm, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra.
Phó Văn Âm còn nói thêm: “Ta hy vọng chàng vẫn ấm áp như vậy, đừng vì ta mà suy sụp, vì ta mà tràn ngập oán hận, ngoài ta ra, trong cuộc đời chàng vẫn còn những người khác.”
“Văn Âm.” Bạch Quân Nghĩa khóc không thành tiếng, ngồi xổm xuống gào khóc, lúc này cũng không có ai nói Bạch Quân Nghĩa không có khí chất nam nhi, cứ quang quác mà khóc.
Chỉ cảm thấy Cao Chiêm này chia rẽ đôi tình nhân, trước kia không biết trân trọng người, bây giờ lại chạy tới cướp người, đúng là ghê gớm, có quyền có thế thì muốn làm gì thì làm.
Cha mẹ của Bạch Quân Nghĩa cũng không ngừng lau nước mắt.
Phó Văn Âm quỳ xuống trước hai vị trưởng lão, cúi lạy với mỗi người một cái, “Đa tạ bá phụ bá mẫu đã chăm sóc ta, chỉ tiếc không thể gọi hai người một tiếng cha mẹ, xin lỗi đã khiến hai người phải sợ hãi, mong hai vị bảo trọng thân thể.”
“Ai, ai, được rồi, đứa trẻ đáng thương……” Bạch mẫu lau nước mắt, vội vàng đỡ nàng dậy, “Ngươi và Quân Nghĩa không có duyên phận.”
Phó Văn Âm đứng dậy, nói với Cao Chiêm: “Đi thôi.”
Cao Chiêm đạt được thứ mình muốn, nhưng lại không có một chút cảm giác vui mừng, ngược lại còn cảm thấy phẫn nộ và sợ hãi, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phó Văn Âm, tim hắn đau như cắt, lạnh lùng nói: “Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là được, cho dù nàng có hận ta.”
Phó Văn Âm nhìn hắn một cái, rất bình tĩnh nói: “Ta không hận ngươi, ta chán ghét ngươi, ta ước gì trước kia đã không cứu ngươi.”
Không phải hận, mà là chán ghét, không giống nhau, hận là cảm giác khắc cốt ghi tâm, chán ghét là muốn tránh xa.
Không có ai muốn bị chán ghét, bao gồm cả Cao Chiêm, sắc mặt Cao Chiêm rất khó coi, hắn nhìn Phó Văn Âm bằng ánh mắt bi thương, buồn bã, “Cho dù là vậy, thì ta cũng sẽ không buông nàng ra.”
Phó Văn Âm tránh ánh mắt của hắn, theo bản năng đưa tay ra muốn nắm tay đứa trẻ, nhưng kết quả lại không thấy.
“Mạn Nhi, Mạn Nhi?” Phó Văn Âm đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, vẫn không nhìn thấy đứa trẻ, giọng Phó Văn Âm cũng thay đổi, “Mạn Nhi, Mạn Nhi, con ở đâu?”
Bạch Quân Nghĩa lúc này cũng mặc kệ đau lòng, tìm kiếm đứa trẻ khắp nơi, hỏi những người khác: “Có nhìn thấy đứa trẻ không?”
Vẻ mặt hắn lo lắng, nhìn qua còn lo lắng hơn cả cha ruột là Cao Chiêm.
Cao Chiêm nhìn thấy Bạch Quân Nghĩa như vậy, trong lòng khinh thường, đã là lúc này rồi, Bạch Quân Nghĩa còn muốn giả vờ trước mặt Phó Văn Âm, khiến Phó Văn Âm không quên được hắn.
Cao Chiêm nói với thị vệ: “Nhanh đi tìm tiểu thư, ra ngoài đường cái tìm xem.”
Tất cả mọi người đều đi tìm đứa trẻ, căn nhà không lớn đều bị lật tung lên tìm một lượt, nhưng đều không tìm thấy đứa trẻ.