Edit: Kim
Trấn Trường Cốc là một thị trấn rất nhỏ của người phàm, linh khí nơi này rất loãng, đừng nói là tu sĩ, yêu thú trong rừng cũng rất ít.
Bây giờ thị trấn Trường Cốc có rất nhiều tu sĩ tới, tuy rằng các tu sĩ này vẫn là thân không dính bụi trần như cũ, tiên khí phiêu phiêu, nhưng trên thực tế trong lòng cảm thấy rất mệt mỏi.
Trừ mấy đệ tử của Bùi gia ra, còn có một số tu sĩ tập hợp lại thành một đội, đi vào trong núi tìm kiếm.
Có thể nói, Bùi gia muốn lùng sục từng tấc đất trong giới tu chân lên, tiêu tốn rất nhiều tài lực và vật lực.
Những người này đều nói đã qua thời gian dài như vậy, Bùi Nghê Thường đã chết rồi, nhưng Bùi gia vẫn không chịu chấp nhận.
Mà Bùi gia người ta lại nói mệnh bài của Bùi Nghê Thường vẫn sáng, người vẫn chưa chết.
Nhưng vấn đề là, người không chết thì tại sao vẫn không tìm thấy, chẳng lẽ biến mất vào trong thiên địa rồi sao?
Vì một đệ tử mà hao phí nhiều tài nguyên như vậy, người ngoài nhìn vào đều không nhịn được mà nói một câu, quá lãng phí, còn không bằng đem đi bồi dưỡng một đệ tử khác đâu.
Cũng có người ghen tị, không hổ là Bùi gia, thật là hào phóng, sinh ra trong một gia tộc như vậy thật sự quá hạnh phúc đi.
Đặc biệt là đối với những người tu luyện bình thường, nếu đếm số linh thạch do nhà họ phung phí trong khoảng thời gian này, nước miếng trào ra, đều là tu luyện giả, sao lại có thể khác biệt lớn như vậy được?
Một đứa trẻ khoảng chừng năm tuổi, tay cầm một xiên hồ lô đường, nghiêng đầu nhìn thẻ bài trước mặt, trên thẻ bài viết mấy chữ ‘Tổ đội vào núi’.
Có vẻ như bọn họ đang tuyển đồng đội.
Nam Chi nhìn mấy người tu hành bình thường, lại liếm kẹo hồ lô hỏi: “Các ngươi vào núi làm gì vậy?”
Mấy tu sĩ bình thường nhìn thấy một đứa trẻ, đứa trẻ này ăn mặc rất bình thường, nhưng lớn lên trông vô cùng xinh đẹp đáng yêu, đặc biệt là đồng tử có một vòng vầng sáng màu vàng kim, trông vô cùng kỳ lạ.
Những người tu luyện bình thường trực tiếp xua tay đuổi người, “Đi đi đi, đứa trẻ này ở đâu ra vậy, bớt quản chuyện của người lớn đi.”
Những người tu luyện bình thường này thực lực không mạnh lắm, nếu thật sự đơn độc vào trong núi sẽ rất nguy hiểm, vì thế phải lập đội, nếu có thể tìm thấy hành tung của Bùi Nghê Thường thì không còn gì tốt hơn.
Nếu không tìm thấy thì cũng thôi, vào trong núi một chuyến còn có thể nhặt được một số thảo dược và yêu thú, chỉ cần là yêu thú, đều hữu dụng.
Nam Chi liếm kẹo hồ lô, không đi mà đứng bên cạnh, mấy tu sĩ bình thường này nhìn đứa trẻ này vẫn chưa đi, hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Nam Chi nói: “Các ngươi tìm đồng đội làm gì?”
Cô vừa hỏi, vừa yêu quý mà liếm kẹo hồ lô, ở trong túi tìm thấy không ít thảo dược, cô lấy ra bán được một ít tiền, mua quần áo cho mình.
Nam Chi rất thích chạy ra thị trấn của con người, cô vừa nói xong thì dậm chân, mặt đất dưới chân trực tiếp nứt ra rồi, cô cười tủm tỉm mà nói: “Ta cũng rất mạnh.”
Các tu sĩ bình thường nhìn đứa nhỏ này, lại nhìn mặt đất vỡ vụn, cả đám người đờ đẫn, nghĩ thầm, lại là tiểu thư của nhà nào chạy ra đây.
Ta nói cho ngươi biết nha, nếu để bị lạc, người nhà ngươi sẽ phát điên đấy.
Một nữ tu sĩ nói: “Chúng ta vào trong núi đi tìm tiểu thư Bùi gia Bùi Nghê Thường, nếu có thể giết được Phong Dực Thần Hổ…….”
Giết Phong Dực Thần Hổ là chuyện không dám mơ, càng đừng nói tới chuyện bắt được, tốc độ bay của Phong Dực Thần Hổ rất nhanh.
Bùi gia muốn bắt được Phong Dực Thần Hổ còn sống, muốn tra tấn cái súc sinh kia cho hả giận.
Trong lòng Nam Chi thầm nghĩ, hóa ra tổ đội này tới đây để thảo phạt mình sao?
Có nên tham gia vào tổ đội thảo phạt mình không?
Đương nhiên…….
Phải gia nhập rồi!
Cho dù bọn họ có tìm được Bùi Nghê Thường thì thế nào, dù sao thì Nam Chi cũng không nghĩ tới chuyện giết Bùi Nghê Thường, nhưng cũng không thể dễ dàng tha cho Bùi Nghê Thường được.
Hắc hắc hắc!
Bây giờ không có ai biết cô là một con hổ!
Nam Chi lập tức nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta có thể gia nhập không, ta rất quen thuộc đường núi.”
Các tu sĩ bình thường đều rất cảnh giác, nhìn thấy bộ dạng hứng thú dạt dào của đứa trẻ, nói thẳng: “Chúng ta không hợp tác với trẻ con.”
Nam Chi ồ một tiếng, trực tiếp chạy ra đường, tốc độ rất nhanh, còn không nhìn rõ tàn ảnh, khi bọn họ còn đang choáng váng, cô lại xuất hiện trước mặt bọn họ, “Ta chạy rất nhanh.”
Nữ tu sĩ không nhịn được hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn gia nhập vào đội của chúng ta?”
Nam Chi: “Thú vị nha.”
Mọi người:……
Đây là đứa trẻ gì vậy!
Năm vị tu sĩ nhìn nhau, không ai muốn mang theo một đứa bé, một vị tu sĩ mặt đen lạnh lùng nói: “Việc tìm kiếm trong núi rất mệt mỏi, đến lúc đó ngươi đừng có khóc bắt chúng ta cõng, chúng ta sẽ vứt bỏ ngươi mặc kệ ngươi, cho dù ngươi có là trẻ con đi chăng nữa.”
Nam Chi nói thẳng: “Ta có thể tự đi, ta đã trưởng thành rồi, sẽ không khóc.”
Vừa nói cô vừa vỗ vào ngực của mình, nhưng cô chỉ là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ còn rất nhỏ, trong lời nói còn có mùi sữa, lại vỗ ngực nói mình có thể làm được.
Cực kỳ dễ thương, lại khiến người ta buồn cười.
“Ngươi muốn đi theo thì cứ đi theo đi, chúng ta sẽ theo người Bùi gia vào trong núi.”
Đội ngũ này dự định đi theo phía sau đội ngũ Bùi gia đi vào trong núi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Bùi gia nhất định sẽ không rảnh lo cho người khác, cho nên bọn họ phải lập tổ đội.
Đội ngũ Bùi gia đang chuẩn bị tiến vào trong núi, sắc mặt bọn họ đều nặng trĩu, tìm kiếm lâu như vậy cũng không có thu hoạch gì, thật sự rất bực bội.
Nếu không phải mệnh bài còn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, người Bùi gia đã không thể kiên trì được nữa.
Cha của Bùi Nghê Thường đã lấy ra tài sản cá nhân của mình.
Hắn tự xưng là tiên nhân, có thể nhìn thấy thiên cơ, nhưng lại không thể nhìn thấy con gái mình đang ở nơi nào.
Chỉ có thể dùng cách ngu ngốc này để tìm người.
Nam Chi đi theo phía sau đội ngũ, nhìn bọn họ đi vào trong núi, sau khi vào núi, tất cả mọi người đều trở nên cảnh giác.
Nam Chi lại móc một cái kẹo hồ lô khác ra ăn, hoàn toàn khác hẳn những tu sĩ chung quanh, mấy tu sĩ bình thường nhìn đứa trẻ giống như nghé con mới sinh không sợ cọp.
Nam Chi mỉm cười nhìn mấy người, sau đó chạy về phía người Bùi gia đang tỉ mỉ tìm kiếm, hỏi: “Nếu tìm được người, thật sự nhận được rất nhiều đồ sao?”
“Đương nhiên, Bùi gia có thể cho rất nhiều đồ.” Các tu sĩ bình thường nói.
Nam Chi muốn những thứ đó, cô có nên kéo Bùi Nghê Thường ra ngoài không?
Nhưng mà người Bùi gia rất lợi hại, cứ để bọn họ tự tìm ra Bùi Nghê Thường đi.
Trên đường, Nam Chi trèo lên cây cổ thụ hái quả dại ăn, giống như là đang đi chơi dã ngoại, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí nghiêm túc.
Đứa trẻ này bắt mắt đến mức ngay cả người Bùi gia cũng phải hỏi: “Đây là con nhà ai vậy?”
Trong hoàn cảnh này mà mang theo một đứa trẻ có thích hợp không?
Tu sĩ bình thường: “Là nó tự đi theo.”
Người Bùi gia nhìn đứa nhỏ thì thở dài, Bùi Nghê Thường chỉ lớn hơn đứa trẻ này có ba bốn tuổi, cũng không biết bây giờ thế nào rồi.
Trong lòng người Bùi gia run rẩy, chỉ sợ cái ánh sáng mỏng manh trên cái mệnh bài kia biến mất, tin xấu truyền đến.
Người Bùi gia nói: “Bảo nó đi đi, rừng rậm quá nguy hiểm, chúng ta không thể để mắt tới nó được.”