Edit: Kim
Ở đây có rất nhiều người bị hút vào trong cột ánh sáng, có người thấy vậy, lập tức nhắm thẳng vào cột ánh sáng, nhưng lại bị cột ánh sáng hất văng ra, tỏ rõ không cho vào.
“Tại sao lại như vậy?”
“Tại sao ta lại không vào được?”
Lần này Bùi gia mang đến không ít đệ tử tinh anh, có mấy đệ tử bị hút vào, còn có mấy đệ tử thì không.
“Có vẻ như những người dưới cấp Kim Đan mới có thể vào trong.”
“Chết rồi, Nghê Thường cũng đi vào.” Ca ca của Nghê Thường nhìn một vòng, không thấy bóng dáng muội muội đâu, da đầu tức khắc tê dại.
Tiểu tổ tông kia có thiên phú rất cao, nhưng lại không dụng tâm tu luyện, còn chưa đạt được Trúc Cơ, tiến vào bên trong không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Nếu chết ở bên trong……..
Đệ tử Bùi gia rối loạn, thậm chí ngay cả người dẫn đầu là nhị thúc Bùi gia cũng nhíu mày thật chặt.
“Nha đầu kia thông minh, có thể thoát khỏi nguy hiểm.”
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Nam Chi giống như một con hổ nhỏ trong máy giặt, choáng váng rồi nặng nề ngã xuống cát.
“Thình thịch”
“Thình thịch”
Du Chiêu và Bùi Nghê Thường cũng rơi xuống, hai người bối rối nhìn chung quanh, đây là một sa mạc dài vô tận, trên bầu trời còn có một mặt trời nóng rực.
Bây giờ giống như là đang khoảng giữa trưa, nóng bức không thể chịu nổi.
Cơ thể Nam Chi run rẩy, được một lúc đã cảm thấy chân bị cát thiêu đốt, cô đổi chân tới đổi chân lui, Nam Chi lại nằm xuống giơ tứ chi lên.
Chờ đến lúc bụng nóng lên rồi lại đổi sang tứ chi, chân nóng quá!
Nhìn thấy Du Chiêu đi đến, Nam Chi lập tức nhảy lên trên người Du Chiêu.
Nhiệt độ đã nóng như vậy, Du Chiêu còn bị bắt ôm một vật lông xù nóng như bếp lò, Du Chiêu nói: “Nóng quá, ta thu ngươi vào trong không gian.”
“Ơ, tại sao không thu vào được?” Du Chiêu nghi hoặc.
Bùi Nghê Thường phủi cát trên người, hừ một tiếng, nói với Du Chiêu: “Chúng ta hẳn là đã tiến vào một không gian đặc biệt, không dùng được kết giới không gian.”
Tuy rằng Bùi Nghê Thường ngang ngược kiêu ngạo, nhưng sinh ra trong thế gia tu tiên, một số kiến thức vẫn cần phải có.
Du Chiêu chỉ có thể nói với Nam Chi đang nóng hừng hực: “Không vào được, cũng không thể lấy đồ ăn bên trong ra được.”
Nam Chi:!!!!
Hai đòn đả kích liên tiếp, không được ăn cơm, đã nóng còn không được ăn cơm.
Sa mạc thậm chí còn không có chỗ tránh nắng, nóng đến mức không thể mở mắt.
Bùi Nghê Thường nói thẳng: “Ngươi cõng ta.”
Du Chiêu:???
Nam Chi:……
Ta cũng muốn được Du Chiêu cõng, Du Chiêu là cái xẻng xúc phân của ta, ngươi tránh ra.
Lúc này Nam Chi cũng không muốn đối đầu với Bùi Nghê Thường, nhưng nếu Du Chiêu cõng Bùi Nghê Thường, hắn sẽ không thể ôm cô, cô không muốn đi bộ.
Vì thế Nam Chi hướng về phía Bùi Nghê Thường kêu meo meo mấy tiếng, biểu đạt sự phản đối.
Du Chiêu cảm thấy Bùi Nghê Thường đã coi mình thành người hầu trong nhà, cho nên nàng ta mới muốn làm gì với hắn thì làm.
Nam Chi nói với Du Chiêu: “Ta không đeo giày, chân ta rất nóng, Du Chiêu, Du Chiêu, ngươi phải ôm ta.”
Ôm nó như đang ôm một đứa trẻ to lớn ấm áp vậy, Du Chiêu trầm mặc, trời nóng như vậy, còn phải ôm một con hổ nhiều lông thật sự quá khó xử rồi.
Du Chiêu nói: “Như vậy đi, ta xách ngươi đi.”
Nam Chi: “Được.” Cũng không phải không chấp nhận được, chỉ cần không để chân cô dính xuống cát là được.
Du Chiêu giơ tiểu hổ lên mà đi rồi, Bùi Nghê Thường ở phía sau dậm chân một cái, không còn cách nào khác chỉ có thể đuổi theo Du Chiêu.
Mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, hơi nước bốc lên làm biến dạng khu vực xung quanh, đi được một lúc, Bùi Nghê Thường mảnh mai không thể đi tiếp được nữa, “Ta không đi nổi nữa.”
Du Chiêu cũng rất mệt, còn phải xách theo con hổ nặng mười mấy cân, hơn nữa ở nơi này hoàn toàn không thể sử dụng được linh khí, toàn thân Du Chiêu đã ướt đẫm.
Du Chiêu nói: “Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong, hắn trực tiếp ngồi xuống cát nóng, rút túi nước ra đưa cho Bùi Nghê Thường, “Ngươi uống chút nước đi.”
May mắn là hắn thường treo túi nước ở bên hông, tiểu hổ khát thì cũng có thể tự mình kéo xuống để uống, không đặt trong kết giới không gian, bằng không bây giờ đã chết khát rồi.
Bùi Nghê Thường cũng bất chấp ghét bỏ mà nhận lấy túi nước uống ừng ực, uống từng ngụm nước lớn, bộ dạng khát nước có chút xấu hổ, lại lẩm bẩm nói: “Không có linh dịch chẳng ngon chút nào.”
Du Chiêu lấy lại túi nước, cho Nam Chi uống từng ngụm nhỏ, chờ đến khi Nam Chi không uống nữa, hắn cũng bắt đầu uống.
“Này, bây giờ chúng ta đi đâu?” Bùi Nghê Thường hỏi, sa mạc rộng lớn thế này, còn phải đi tới khi nào.
Rốt cuộc thì nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương quen được chiều chuộng, lúc này cũng chỉ có thể dựa vào Du Chiêu, đặc biệt là thấy sắc mặt Du Chiêu rất bình tĩnh, cũng khiến Bùi Nghê Thường yên tâm hơn một chút.
Vì để tiết kiệm sức lực, bọn họ không tiếp tục lên đường nữa, bởi vì cũng không biết nên đi về hướng nào.
Nếu cột ánh sáng kia hút bọn họ vào đây, chắc chắn phải có mục đích gì đó.
Cứ như vậy đợi tới khi mặt trời lặn xuống núi, nhiệt độ của sa mạc giảm xuống nhanh chóng, trở nên rất rất lạnh.
Ban ngày Du Chiêu còn ghét bỏ bộ lông xù của Nam Chi, nhưng đến buổi tối, lập tức ôm Nam Chi vào trong lòng, thật ấm áp!
Ban ngày Nam Chi coi Du Chiêu là công cụ hình người, buổi tối Du Chiêu coi Nam Chi là công cụ sưởi ấm.
Răng của Bùi Nghê Thường run lên cầm cập vì lạnh, thấy Du Chiêu ôm tiểu hổ nhìn rất ấm áp, nàng ta đi lại lần, thậm chí còn đặt tay xuống bụng Nam Chi.
Nam Chi:????
Du Chiêu thấy nàng ta dính sát vào mình, dịch sang bên cạnh, Bùi Nghê Thường cũng dịch qua.
Nàng ta ủy khuất nói: “Cùng lắm thì ta không tranh linh sủng với ngươi nữa là được rồi chứ gì.”
Du Chiêu:……
Có phải ta còn phải cảm ơn ngươi không!
Nhưng mà Du Chiêu cũng không tiếp tục tránh nữa, Bùi Nghê Thường dán sát vào Du Chiêu, dần dần, dựa đầu vào vai Du Chiêu mà ngủ rồi.
Nam Chi nhìn hai người, bọn họ còn nhỏ như vậy đã kết duyên rồi sao?
Sau này bọn họ sẽ ở bên nhau.
“Xôn xao……” Trong cát phồng lên như một cái bao, lộ ra một vật màu đen.
Nam Chi nhìn thấy từ trong cát có thứ gì đó chạy ra, trời tối, chắc chắn có thứ gì đó đang đi săn.
Nam Chi trả thù cho chính mình, dùng miêu quyền đánh mạnh vào hai người, “Dậy đi, dậy đi, có yêu thú.”
Hai đứa nhỏ bị đấm mạnh một hồi, nhanh chóng tỉnh lại, đặc biệt là Bùi Nghê Thường mắt đã bị đánh thành gấu trúc, nước mắt không ngừng rơi xuống, đau muốn chết.
“Ngươi dám đánh ta.” Bùi Nghê Thường tức giận nói, rất hợp với đôi mắt gấu trúc của nàng ta, trong lòng Nam Chi bật cười thành tiếng.
Bùi Nghê Thường chưa bao giờ thích tiểu hổ tỷ tỷ, luôn từ trên cao nhìn xuống châm chọc tiểu hổ tỷ tỷ là súc sinh, một cái súc sinh lại có nhiều cảm xúc của con người như vậy.
Những lời này thật khiến người ta cảm thấy khổ sở, nhưng điều khiến Nam Chi cảm thấy kỳ lạ chính là, Du Chiêu vậy mà lại không hề tức giận khi thấy Bùi Nghê Thường nói như vậy.
Ngược lại chỉ bất đắc dĩ mà dung túng cho Bùi Nghê Thường, giống như Bùi Nghê Thường chỉ là một đứa trẻ đang gây rối, nói tiểu hổ tỷ tỷ không cần để trong lòng.
Lúc đầu, tiểu hổ tỷ tỷ còn vì thân phận yêu thú của mình mà cảm thấy rất khổ sở, thậm chí còn cảm thấy thân phận yêu thú của mình thấp kém hơn con người.
Nam Chi là một đứa trẻ, nghe thấy lời nói như vậy còn biết là không phải lời hay, tại sao Du Chiêu có thể không hiểu?
Hắn còn cảm thấy Bùi Nghê Thường chỉ là đang ghen tuông?
Nam Chi: A, ghen?
Sao Du Chiêu có thể ngu ngốc tới vậy.
Sau lại dâng nội đan của mình cho Du Chiêu, bản thân mất mạng, cuối cùng Hổ Nữu cũng hiểu ra.