Edit: Kim
“Lần tỷ thí gia tộc này Du Chiêu đứng đầu.” Trưởng lão làm trọng tài nói, vẻ mặt hắn có chút quái dị, nhưng thắng chính là thắng.
Dưới khán đài là những tiếng than ngắn thở dài, một đám người hoài nghi nhân sinh.
Du Chiêu ôm tiểu hổ xuống khỏi lôi đài, đi đến trước mặt Du Tĩnh, “Cha, con thắng rồi.”
“Tốt, tốt…..” Niềm vui của Du Tĩnh không thể diễn tả bằng lời, không có bậc cha mẹ nào không mong con mình thành tài.
Đặc biệt là Du Tĩnh, thân làm gia chủ, nhưng hắn phải chịu áp lực rất lớn vì con trai hắn là một phế nhân không thể tu luyện.
Bởi vì điều này, địa vị gia chủ của hắn cũng không thể ngồi vững chắc được.
Bất luận tổ chức nào cũng đều có người mơ ước chức vụ này, đặc biệt là một gia tộc như Du gia, cho dù chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng cũng xảy ra không ít chuyện đâu.
Bây giờ, cho dù con hắn có không thể tu luyện, nhưng dựa vào một số lực lượng khác vẫn có thể đánh bại những người khác.
Hơn nữa, Du Chiêu đã có thực lực Trúc Cơ.
Nhưng Du Tĩnh cũng không có ý định công khai, Trúc Cơ đối với độ tuổi này của Du Chiêu mà nói, có thể xem là thiên tài, nhưng thực lực Trúc Cơ vẫn không đủ đi đường dài, căn bản là chưa đủ.
Du Chiêu tới nhận phần thưởng của người đứng đầu, là một món pháp khí, một pháp khí mang tính phòng ngự, là một bộ áo giáp.
Du Chiêu đánh thần thức của mình lên pháp khí, pháp khí kia dính chặt vào người Du Chiêu.
Nam Chi:……
Ta càng không thể đánh bại hắn, hu hu hu!
Du Tĩnh vỗ vỗ bả vai con trai: “Về thu dọn đồ đạc đi, hai ngày nữa ra ngoài rèn luyện.”
“Vâng.” Du Chiêu cầm phần thưởng trở về sân, Nam Chi đi theo phía sau Du Chiêu, như có như không quay đầu nhìn lại Du Hạo cả người toàn là máu.
Du Hạo nhìn tiểu hổ, nhẹ nhàng lắc đầu với tiểu hổ, tỏ vẻ mình không sao.
Về tới sân, Du Chiêu hưng phấn thu dọn đồ đạc, nghĩ xem ra ngoài nên mang theo thứ gì, càng ngày càng đóng gói thêm nhiều đồ.
Nam Chi ở bên cạnh nhìn, nhìn Du Chiêu mang rất nhiều đồ ăn vặt cho cô, hỏi: “Ngươi muốn đưa ta đi cùng sao?”
Du Chiêu ngạo nghễ hừ một tiếng, “Không phải ngươi nói chúng ta là bạn bè sao, bạn bè thì đương nhiên phải đi cùng nhau.”
Nam Chi: “Ta không muốn lập khế ước, có lập khế ước, cũng phải chờ khi ta lớn lên.” Lớn lên rồi ta sẽ lập tức chạy!
Du Chiêu: “Không lập khế ước thì không lập khế ước.”
Ở trên lôi đài, sự xuất hiện của tiểu hổ đã khiến Du Chiêu nguôi giận.
Lúc trước bọn họ vẫn luôn giận dỗi không nói một lời, tiểu hổ có đói bụng cũng không tìm hắn xin ăn, mà tự mình chạy ra sau núi tìm đồ ăn, điều này khiến Du Chiêu càng thêm tức giận.
Nhưng khi hắn gặp phải nguy hiểm, tiểu hổ lại chạy ra, lòng Du Chiêu cũng dịu lại.
Nam Chi kinh ngạc: “Thật vậy sao, cha ngươi sẽ lập khế ước cho chúng ta.”
Du Chiêu: “Ta sẽ thuyết phục cha.”
Nam Chi lập tức vui vẻ, “Cảm ơn ngươi Du Chiêu, ngươi thật tốt.”
Du Chiêu bĩu môi: “Nếu ta lập khế ước, ngươi sẽ không nói ta là người tốt, ngươi vẫn sẽ không thèm để ý tới ta có đúng không.”
Nam Chi phủ nhận: “Không phải, chúng ta là bạn bè, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng ta cũng không muốn ngươi bị thương.”
Du Chiêu:……
Biết rõ tiểu gia hỏa này đang nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng Du Chiêu vẫn không kìm được!
“Thu dọn xong chưa?” Du Tĩnh đi vào, nhìn Du Chiêu đóng gói đồ đạc, “Nhiều như vậy?”
Du Chiêu: “Con còn cảm thấy không đủ.”
Du Tĩnh không thèm để ý mà nói: “Đồ đạc để qua một bên đi, lập khế ước trước đã.”
“Cha……” Du Chiêu có chút do dự, “Con không muốn lập khế ước.”
Du Tĩnh nghe vậy, nheo nheo mắt, nhìn về phía Nam Chi, hỏi Du Chiêu: “Tại sao?”
“Cha, con chỉ là không muốn lập khế ước, Hổ Nữu là bạn của con, quan hệ của chúng con không phụ thuộc vào khế ước.” Du Chiêu nói.
Du Tĩnh:……
Ngây thơ!
Tiểu súc sinh không dùng khế ước trói buộc, thì dùng thứ gì để trói buộc.
Du Tĩnh có chút sắc bén nói: “Muốn làm bạn với súc sinh, súc sinh sẽ không nghĩ như vậy đâu, súc sinh chỉ muốn chạy, nếu con yếu đi, phản ứng đầu tiên của súc sinh sẽ là ăn con.”
Nam Chi:……
Wow, ngươi nói rất đúng nha!
Ta đúng là muốn chạy nha!
Cha Du Chiêu thật là lợi hại, còn có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô.
Du Chiêu lắc đầu: “Không đâu.”
Du Tĩnh:……
Nhìn con trai non nớt chưa hiểu sự đời của mình, khó khăn lớn nhất trong đời hắn có lẽ là không thể tu luyện, vì để có thể tu luyện mà phải trải qua rất nhiều gian khổ, nhưng trên thực tế hắn cũng chưa từng trải qua đòn hiểm của thế giới Tu chân đâu.
Du Tĩnh hỏi: “Nếu con mất đi tiểu hổ thì sao?”
Du Chiêu: “Vậy cũng là số phận của con, con tin tưởng nó.”
Du Tĩnh muốn trực tiếp để hắn làm chủ, thô bạo lập khế ước, nhưng nhìn thấy bộ dạng kiên trì của Du Chiêu, Du Tĩnh do dự, thôi bỏ đi.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì cũng là bài học dành cho Du Chiêu.
Nhưng nếu hắn cứ như vậy mà thả tiểu hổ đi, Du Tĩnh sẽ không đồng ý.
Hắn nâng tay lên, đánh một tia sáng vào đầu nhỏ của Nam Chi, sọ não của Nam Chi lập tức chấn động.
Cái gì vậy, cái gì vậy, cái gì vừa mới chạy vào đầu ta?
Thật đáng sợ, người của thế giới này luôn thích nhét đồ vào trong đầu.
Du Chiêu hỏi: “Cha, cái gì vậy?”
Du Tĩnh thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là một đạo thần thức mà thôi, nếu nó phản bội, ta sẽ biết trước.”
Du Chiêu hỏi: “Sẽ thế nào?”
Du Tĩnh: “Sẽ tấn công thần thức của nó.”
Nam Chi:……
Oa, lão già xấu xa!
Du Chiêu còn muốn nói gì đó, Du Tĩnh đã cắt ngang nói: “Không cần nói nữa, bằng không thì lập khế ước đi.”
Được rồi, Du Chiêu ngậm miệng lại, không nói nữa.
Nam Chi lẩm bẩm trong lòng, cũng chấp nhận rồi, hệ thống ca ca nói, đây là một đạo thần thức có tính công kích, nhưng cũng chỉ có thể công kích một lần, nhưng vấn đề là một lần như vậy, cô sẽ chết.
Nhưng so với khế ước, Nam Chi vẫn cảm thấy có thể chấp nhận.
Tìm cách xóa thứ trong đầu đi là được rồi.
╭(╯^╰)╮, hình ảnh gia đình cũng không giữ được.
Có thứ này uy hiếp, Nam Chi biết mình phải rời xa Du Hạo trong một khoảng thời gian dài, thật là phiền phức!
Buổi tối, Nam Chi đi vào trong núi bắt một con thỏ, kéo con thỏ đi tìm Du Hạo, phải ăn chút thỏ để tẩm bổ.
“Xin lỗi nha, ngươi có đau không?” Nam Chi buông con thỏ xuống, quan tâm hỏi Du Hạo.
Du Hạo nhìn con thỏ chết không nhắm mắt, rất muốn nói với nó là hắn thật sự không thích ăn thịt thỏ!
Du Hạo chỉ nói: “Thọc mấy dao vào người ngươi, xem ngươi có thấy đau không.”
Nam Chi hắc hắc cười ngây ngô, “Ngày mai ta phải theo Du Chiêu ra ngoài, hắn phải ra ngoài rèn luyện, ta cũng muốn đi theo.”
Du Hạo ồ một tiếng, “Vậy thì sao?”
Nam Chi nói: “Ngươi là bạn của ta, ta tới cáo biệt ngươi.”
Bạn bè sao?
Du Hạo hỏi: “Ta là bạn của ngươi, còn Du Chiêu thì sao?”
Nam Chi: Du Chiêu là người muốn cưỡi ta.
“Du Chiêu cũng là bạn của ta.” Nam Chi nói, “Các ngươi đều là bạn của ta.”
Du Hạo: Ừmmmm……
Chia nước cũng thật đều.
Du Hạo nói: “Với thực lực của các ngươi mà đã có thể chu du thế giới?”
Nam Chi: “Không sao, dù sao thì Du Chiêu cũng không thể xảy ra chuyện gì được.”
Du Chiêu sẽ không sao, người có sao chỉ có cô.
Du Hạo:……
Dũng khí này tới từ đâu?