Edit: Kim
Không biết vì sao vận mệnh lại ưu ái Du Chiêu như vậy, bất công tới tận nách.
Nam Chi nói: “Không cần ghen ghét, hắn có tiên cốt.”
Du Hạo:????!!!
Tiên cốt?
Tiên cốt là thứ gì?
Xương cốt tiên nhân sao?
Tay Du Hạo run lên, giọng khàn khàn: “Là thứ gì?” Có phải ta đang nằm mơ không!
Nam Chi giải thích nói: “Du Chiêu có tiên cốt, cần rất nhiều đồ để rèn luyện tiên cốt.”
Du Hạo:……
Tiên cốt, tiên cốt!
Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Du Hạo chính là nghi hoặc, tiên cốt là cái gì?!
Du gia chỉ là một tiểu gia tộc tu tiên, sao có thể có tiên cốt?
Chẳng lẽ tổ tiên Du gia có tiên nhân, tiên nhân phi thăng?
Không thể nào, nếu thật sự có, Du gia cũng không tới mức là một gia tộc nhỏ như vậy.
Nếu đã phi thăng, toàn bộ giới tu chân cũng đều biết.
Nam Chi hỏi: “Mẹ của Du Chiêu là ai?”
Đúng rồi, Du gia không có căn cốt như vậy, Du Chiêu có thể kế thừa, vậy khẳng định là tới từ mẹ hắn.
Mẹ của Du Chiêu…….
Du Hạo nghẹn ngào nhớ lại, cũng không có mấy ấn tượng, lúc ấy hình như hắn 6 tuổi, đại bá ra ngoài rèn luyện trở về, còn mang theo một nữ tử trở về, nói là vợ của mình, đại bá mẫu lúc đó đã lớn bụng.
Ông nội và các trưởng bối đều không đồng ý để đại bá lấy một người vợ người phàm, nhưng đại bá rất kiên trì, tuy nhiên, trong quá trình sinh nở, đại bá mẫu khó sinh, sinh ra một người không có linh căn là Du Chiêu.
Đối với người đại bá mẫu này, Du Hạo đúng là không có ấn tượng gì, chỉ biết trông rất đẹp.
Đại bá mẫu là người phàm, không phát hiện ra linh căn, cũng giống như Du Chiêu, cũng đều không tìm ra linh căn, nhưng mà bây giờ Du Chiêu trở thành Trúc Cơ, trở thành tu sĩ.
Còn có cái gì mà tiên cốt?
Tiên cốt là cái gì, căn bản chưa từng nghe thấy bao giờ.
Có phải đại bá mẫu thuộc gia tộc xa lánh thế sự nào đó, một gia tộc có phương pháp tu luyện hoàn toàn khác với bọn họ?
Nếu là như vậy, Du gia thật sự có nguy cơ diệt tộc, có phải có liên quan tới đại bá mẫu hay không?
Đại bá mẫu đã chết rồi sao?
Đại bá mẫu không kiểm tra ra linh căn, có lẽ là vì phương thức kiểm nghiệm của bọn họ không ra mà thôi.
Đại bá mẫu nhất định có thể tu luyện.
Đột nhiên, Du Hạo đứng lên, chạy vào nhà, đánh thức Du Hồng đang ngủ, “Lão nhân, lão nhân, đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa.”
Du Hồng:……
Hắn ngồi dậy, mặt không cảm xúc nhìn con trai, “Tốt nhất là con thật sự có chuyện gì, bằng không…..”
Du Hạo hỏi: “Đại bá mẫu thật sự là người phàm sao, thế giới này chỉ có linh căn thôi sao, đại bá mẫu thật sự đã chết rồi sao, cha?”
Du Hồng bực bội mà vẫy vẫy tay, cạn lời nói: “Con nửa đêm không ngủ tìm ta nói chuyện ma quỷ gì vậy, đại bá mẫu con đã chết và được chôn cất rồi.”
“Linh căn thì sao?”
Du Hồng nhìn con trai, đánh giá con trai, thấy hắn có chút nôn nóng, thong thả ung dung nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Du Hạo: “Chiêu đệ đã đạt Trúc Cơ.”
Du Hồng chỉ nói: “Cũng khá tốt.”
Du Hạo: “Chiêu đệ có tiên cốt, cha, cha có biết tiên cốt là cái gì không?”
Du Hồng:……
Du Hạo thấy cha trầm mặc, “Cha, cha biết sao?”
Du Hồng nhìn thoáng qua tiểu hổ đang đứng ngoài cửa, “Nó lại tới tìm con?”
Du Hồng nhìn tiểu hổ, lại nhìn con trai, “Sao con biết Du Chiêu có tiên cốt, còn biết Du Chiêu đạt Trúc Cơ, theo ta được biết, đại bá con không công khai chuyện này.”
“Nó nói cho con biết sao, nó nói như thế nào?”
Du Hồng nhìn Nam Chi: “Ngươi có thể nói?”
Nam Chi meo một tiếng, không biết, không biết….
Nam Chi muốn nói chuyện hơn bất kỳ ai khác, nhưng yết hầu của hổ không thể nói chuyện được.
Cho dù muốn nói cũng phải có xương họng đặc biệt.
Du Hồng nhướng mày: “Vậy làm sao con biết được, câu thông thần thức sao?”
Du Hồng nói với tiểu hổ: “Tới đây, nói chuyện với ta.”
Nam Chi: Meo meo meo…..
Không nói chuyện với ngươi.
Du Hạo thấy cha nói đông nói tây, không trả lời hắn, không nhịn được mà thấp giọng hô: “Cha!”
Du Hồng nhìn con trai, “Tiên cốt, là có.”
Đồng tử Du Hạo run rẩy, hắn nói: “Tại sao con chưa từng nghe qua?”
Du Hồng nói: “Tiên cốt, nói đúng ra là linh căn, người phàm bình thường không có linh căn, tu luyện giả có một cây linh căn, linh căn là nhịp cầu, cho phép cơ thể kết nối với thế giới bên ngoài, mà tiên cốt…. Là toàn thân đều là linh căn.”
Du Hạo:????
Toàn thân đều là linh căn?
Đây là cái gì?!
Du Hạo có chút choáng váng!
Du Hồng tùy ý nói: “Kỳ thật thì cũng không có gì hiếm lạ cả, chỉ cần đem toàn bộ xương cốt của mình đúc lại một lần nữa, biến thành linh căn.”
Du Hạo:……
Không có gì hiếm lạ sao.
Khẩu khí của cha ta lớn thật đấy!
Du Hạo hỏi: “Làm sao mà cha biết được?”
Du Hồng: “Đọc qua một ít tạp thư, thi thoảng có nhìn thấy, nhưng mà muốn thành công, phải có huyết mạch đặc thù, đoán chừng là đại bá mẫu con có huyết mạch như vậy.”
Du Hạo nhìn cha mình, có chút không hiểu được hắn.
Du Hạo cúi đầu nhìn tay mình, hỏi: “Vậy người thường có thể chứ, có thể luyện ra được căn cốt không?”
Du Hồng: “Không thể, Thiên Đạo cân bằng.”
Du Hạo: “Vậy còn tiên cốt thì sao?”
Du Hồng: “Vậy làm sao con biết chuyện tiên cốt không phải là một lời nguyền rủa, có huyết mạch như vậy không phải là bị nguyền rủa?”
Du Hạo mê mang, cau mày: “Cha, cha nói rõ hơn đi.”
“Cái gì cũng có cái giá của nó, người có huyết thống như vậy tại sao mọi người lại không biết, nếu có một chủng tộc mang huyết mạch như vậy, ở thế giới tu chân lại không có ai biết.”
Du Hạo nghe cha nói, cảm thấy mười mấy năm sống trên đời đều uổng phí, Nam Chi nghé đầu vào ngạch cửa lắng nghe, thích thú nói với Du Hạo: “Cha ngươi biết nhiều thật đấy.”
Du Hạo:……
Ta cũng không biết cha ta lại uyên bác như vậy.
Đột nhiên cảm xúc lẫn lộn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Chỉ là mảnh ghen tị đen nhánh đặc sệt kia đã tiêu tan đi rất nhiều, hắn cũng không biết Du Chiêu sẽ phải trả giá như thế nào, cứ như vậy đi.
Bản thân mình chỉ là một ngôi sao trên bầu trời, không thể trở thành ánh trăng.
Du Hồng hỏi con trai: “Tiểu súc sinh này ngày nào cũng tới tìm con sao?”
Nam Chi không vui, điên cuồng kêu lên với Du Hạo: “Cái gì mà tiểu súc sinh, cha ngươi thật là thô lỗ, sao có thể kêu một con hổ đáng yêu như ta là tiểu súc sinh được, sau này ta sẽ không bao giờ cho hắn sờ soạng nữa.”
Nam Chi hầm hừ mà đi rồi, về tới sân viện của Du Chiêu, cô tới nhìn Du Chiêu đang ngủ say.
Nam Chi về ổ mèo của mình đi ngủ, đang ngủ thì đột nhiên có người túm lấy cổ cô khiến Nam Chi tỉnh giấc.
Cô mở to mắt, nhìn thấy Du Chiêu đang bóp cổ mình, hắn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cứ như vậy mà bóp lấy Nam Chi, hai tay càng lúc càng siết chặt, cái cổ mảnh khảnh của Nam Chi sắp gãy.
Nam Chi liều mạng giãy giụa, lại phát hiện mình căn bản không thể giãy ra, cô phát ra tiếng hổ gầm.
Du Tĩnh ngươi mau tới đây, con trai ngươi muốn giết hổ!
Có phải Du Chiêu đang mộng du hay không?
Con mẹ nó, mộng du thì muốn bóp chết con hổ con yếu đuối là cô sao?
Rất nhiều người trong Du gia nghe thấy tiếng hổ gầm, Du Hạo mở mắt, lo lắng nhìn về phía sân của Du Chiêu.
Đã xảy ra chuyện gì?