Edit: Kim
Bữa trưa này, bầu không khí thật kỳ quái, hai người phụ nữ đều ở thế cạnh tranh, lấy Lục Tấn làm trung tâm, thi triển kỹ năng.
Quan Hinh: “Ông xã, anh giúp em bóc vỏ tôm đi.”
Lục Tấn: “Được.”
Lục Tấn đem tôm đã bóc vỏ xong bỏ vào bát Quan Hinh, nhưng Quan Hinh lại đem tôm đã bóc xong đặt lại vào bát Lục Tấn, sau đó mỉm cười ngọt ngào với hắn.
Thân Huân hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Anh Tấn, em nhớ là anh bị dị ứng hải sản mà, anh có thể ăn được tôm sao?”
Cô đang khoe quan hệ giữa bọn họ rất tốt, hiểu rất rõ về nhau sao?
Loại chuyện này, chỉ có phụ nữ mới có thể cảm nhận được sự vi diệu trong đó.
Quan Hinh theo bản năng quay đầu lại nhìn Lục Tấn, Lục Tấn giải thích nói: “Anh chỉ bị dị ứng với tôm hùm thôi.”
Thân Huân còn nói thêm: “Nhưng trước kia loại hải sản gì anh cũng không ăn mà, có thể ăn được sao?”
Lục Tấn: “Có thể ăn.”
Thân Huân gật đầu, “Có thể ăn được là tốt rồi, sức khỏe quan trọng hơn.”
Lục phu nhân gắp thức ăn cho Thân Huân, “Ăn nhiều một chút, xem xem tay nghề của dì có bị mai một đi không.”
Quan Hinh thấy vậy, không nhịn được mà siết chặt đôi đũa trong tay, khớp ngón tay trắng bệch, vẻ mặt uất ức, rõ ràng cô mới là con dâu Lục gia.
Nhưng mẹ chồng lại đối xử với một người ngoài còn tốt hơn với cô, hơn nữa còn là một người phụ nữ muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.
Mẹ chồng đối xử tốt với cô ta, chính là tán đồng hành vi của cô ta, thậm chí còn cổ vũ cô ta.
Làm gì có mẹ chồng nhà ai lại tệ bạc như vậy, đi phá hỏng cuộc hôn nhân của con trai mình, là bởi vì gia cảnh của cô không tốt, lấy gia cảnh mà phán đoán.
Lục Tấn nói với mẹ: “Mẹ, con còn phải về đi làm.”
Lục phu nhân chỉ nói: “Không vội, cứ dành thời gian ở bên Quan Hinh đi, cũng là do thường ngày con quá bận rộn cho nên mới không có thời gian ở bên Quan Hinh, mới khiến cô ta không có cảm giác an toàn.”
Lục Tấn còn muốn nói gì đó, Lục phu nhân đã cướp lời: “Yên tâm đi, việc của công ty đã có người làm thay con rồi, khoảng thời gian này không cần lo lắng.”
Mẹ là đang trả thù!
Lòng dạ phụ nữ đều thật hẹp hòi!
Hơn nữa lực sát thương cũng thật lớn!
Lục phu nhân nghĩ thầm, hai người cứ ở bên nhau đi.
Tốt nhất là nhìn nhau đến phát chán, ăn không ngồi rồi, ngày nào cũng mệt mỏi.
Lục Tấn có thể không hiểu rằng sự nghiệp cùng quyền lực mới là xuân dược của đàn ông, làm đàn ông luôn phấn chấn.
Đặc biệt là quyền lực, làm người ta mê muội.
Một người đàn ông có quyền lực mới là mị lực mê người của hắn.
Lục Tấn nhíu mày: “Mẹ, mẹ không thể cứ như vậy mà cho con nghỉ phép được, mẹ muốn đem chuyện gia đình vào trong công việc sao?”
Lục phu nhân không nói nên lời: “Con mới là người đem chuyện gia đình vào trong công việc.” Không khác gì một con chó, vẫy tay thì chạy đến, xua tay thì chạy đi.
Con không chê mất mặt, nhưng mẹ rất ngại mất mặt.
Ăn xong bữa trưa, Quan Hinh nói với Nam Chi: “Quan Quan, về nhà với mẹ nhé?”
Cô cúi người đối diện với Nam Chi, toàn thân tràn ngập tình mẫu tử, “Mẹ không thể làm phiền bà nội con mãi được.”
Nam Chi lắc đầu: “Không về.”
Dì thanh mai đã trở lại, khẳng định cha mẹ sẽ vì dì thanh mai mà cãi nhau, bảo bảo không muốn nghe cãi nhau.
Trong lòng cô rất khó chịu!
Nhìn thấy đứa trẻ không theo mình về nhà, Quan Hinh vừa sốt ruột vừa khó hiểu, không nhịn được mà hỏi: “Quan Quan, làm sao vậy, trẻ em phải ở cùng cha mẹ.”
Cô nhìn về phía Lục phu nhân, nhỏ giọng nói: “Có phải bà nội đã nói cái gì với con không, mẹ rất yêu con, con là con của mẹ, sao mẹ có thể không yêu con được.”
Nam Chi lắc đầu, “Không có, không có.”
Bà nội không nói xấu mẹ, bà nội rất nghiêm túc chăm sóc cô, còn tìm bạn bè, giáo viên, bác sĩ tới cho cô.
Bà nội rất yêu thương cô.
Mẹ nói mẹ yêu cô, nhưng Nam Chi lại không cảm nhận được cảm giác ở bên cạnh mẹ giống như khi ở bên cạnh bà nội.
Trẻ em cần mẹ có lẽ là vì người mẹ có sữa đi.
Điều trẻ em mong muốn là được ăn, được uống, được chơi và được học để trưởng thành.
Đứng trước sự lựa chọn có lợi hơn, lập tức trở nên ích kỷ theo bản năng, bởi vì trẻ em không biết che giấu, càng thêm trần trụi và bộc trực hơn.
“Vậy tại sao con lại không muốn về nhà cùng mẹ, lại còn thân với người dì khác hơn mẹ, mẹ mới là mẹ của con đấy!”
Vành mắt Quan Hinh đỏ lên, Nam Chi có chút khó chịu, theo bản năng lui về phía sau mấy bước nhỏ, phải cách xa mẹ một chút.
“Được rồi, con bé không muốn cũng không sao, nó thích theo ai thì theo người đó đi.” Lục Tấn ở bên cạnh nhìn một lúc, mở miệng nói.
Giọng điệu có chút lạnh lùng, hiển nhiên, hành vi này của con gái khiến tổng tài bá đạo không hài lòng.
Tính cách tổng tài bá đạo này chính là, yêu ai thì cho sống, hận ai thì muốn hắn chết.
Người có thể được hắn nuông chiều trong lòng bàn tay, thực sự rất hạnh phúc, nhưng nếu làm hắn không vui, khẳng định sẽ chán ghét, không cho sắc mặt tốt.
Một nhân vật như vậy, thực ra cũng có tư cách để tùy hứng.
Nam Chi cảm nhận được sự tức giận của cha, cô phồng má, cha của em Lục đúng là không biết tốt xấu, làm cha mà không thể chăm sóc tốt cho con của mình.
Bảo bảo không nghe lời hắn, hắn liền tức giận.
Kỳ thật Lục Tấn chỉ cần dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà giảng đạo lý, có khả năng Nam Chi cũng sẽ tin tưởng.
Nhưng hắn lại tỏ thái độ, lại vì trong cốt truyện Lục Dữ Quan vì ngồi chung xe với Lục Tấn cho nên mới chết, Nam Chi càng không muốn tới gần Lục Tấn.
Hệ thống: “Ngươi càng là kháng cự bọn họ, càng biểu hiện ra sự thân thiết với Lục phu nhân, lại càng dễ chết, dù sao thì bọn họ cũng là người chiến thắng nhân sinh, sao có thể có một người con như ngươi được.”
Nam Chi:……
Chơi xấu, chơi xấu.
Nam Chi lại nhớ tới chuyện ‘Thần chết đến’ trong cốt truyện?!
Đáng sợ nhất chính là, cha mẹ không phải là thần hộ mệnh, mà là những người mang nguy hiểm tới.
Nam Chi nhìn Lục Tấn chằm chằm, Lục Tấn cũng nhìn con gái chằm chằm, mắt to trừng mắt nhỏ.
Lục Tấn nghĩ thầm, chỉ cần đứa nhỏ này hơi làm nũng, hắn sẽ mềm lòng.
Nam Chi suy nghĩ một hồi, quyết định từ bỏ cha mẹ, thôi bỏ đi, về nhà cùng bọn họ quá khó chấp nhận rồi.
Vì thế Nam Chi xoay người chạy đi, lên lầu chơi búp bê Tây dương.
Lục Tấn:……
Đứa nhỏ này!
Tính tình cũng thật bướng bỉnh!
Quan Hinh không hài lòng, “Con của chúng ta sao có thể để mẹ nuôi được, Lục Tấn, em mặc kệ, em muốn con bé về nhà.”
“Con bé không muốn, mặc kệ đi.” Lục Tấn mệt mỏi nói, “Con cái sau này cũng sẽ có, chúng ta lại sinh con đi, sinh ra một đứa trẻ kháu khỉnh đáng yêu.”
Đứa trẻ này ở cùng bọn họ lại không gần gũi, vậy sinh thêm một đứa gần gũi với bọn họ.
Đứa nhỏ này không thích nói chuyện, lại không thân thiết với bọn họ, miễn cưỡng làm gì.
Lục Tấn cũng cho rằng kết hôn là việc ở bên cạnh người mình yêu, là khởi đầu của hạnh phúc, nhưng bây giờ hắn phát hiện bản thân rất mệt mỏi.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nuôi dạy con cái, còn phải dỗ cho vợ vui vẻ, mệt, rất mệt.
Những người khác không biết, nhưng Lục Tấn cảm thấy nếu đây là sự đau khổ phải trải qua trong tình yêu, thì hắn chấp nhận, nhưng những giây phút hạnh phúc lại ngày càng ít đi.
Hai vợ chồng mất hứng mà đi về, rời đi rất không vui vẻ, Quan Hinh rất lạnh nhạt với Lục Tấn, hiển nhiên là vì chuyện của đứa trẻ mà tức giận.
Tức giận vì Lục Tấn để đứa trẻ ở lại đây, Thân Huân lại cũng không đi, khẳng định là sẽ bồi dưỡng tình cảm với đứa trẻ.
Tại sao mẹ chồng lại muốn giữ Thân Huân ở lại, nhưng lại đuổi bọn họ đi.
Mẹ chồng thật sự không phân biệt được đâu người nhà đâu là người ngoài, khiến cô khó xử.