Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 125: Phúc Nữ Nhà Nông (4)



Edit: Kim

Giang Lương Tài xấu hổ muốn chết, để đứa trẻ bắt gặp loại chuyện này.

Nam Chi: “Cha, con muốn ăn trứng gà, ăn trứng gà.”

“Không có.” Giang Lương Tài nằm xuống, cự tuyệt nói.

Chuyện phân chia lương thực trong nhà đều do mẫu thân định đoạt.

Hơn nữa mẫu thân mới cùng hắn nói chuyện, quay đầu đứa trẻ đã muốn ăn trứng gà, liền có thể tưởng tượng được bộ dáng tức giận của mẫu thân.

Nam Chi: “Ồ, không được ăn trứng gà sao, mỗi ngày con đều cho gà ăn mà.”

Giang Lương Tài bị cắt ngang cuộc vui giữa chừng, vốn đã bực bội rồi, lại nghe được lời Nam Chi nói, trong lòng hắn bừng bừng lửa giận: “Ăn trứng gà, ăn trứng gà, tiểu nha đầu như ngươi cũng xứng ăn trứng gà sao.”

Nam Chi:……

Trong lòng phụ thân sinh ra ác ý, nói ra những lời ác độc.

“Trứng gà, trứng gà, trứng gà, trứng gà, trứng gà……” Nam Chi lại nằm xuống, trong miệng toàn lải nhải trứng gà.

Ngô Thị cảm thấy phiền muốn chết, “Chàng làm cha mà không có bản lĩnh, khiến con đến cả một quả trứng gà cũng không được ăn, chính là bởi vì nó không phải là nhi tử, cho nên liền không xứng ăn trứng gà phải không, Giang gia các người đúng là thật lương thiện.”

Lão Tiền Thị luôn miệng nói bản thân công bằng liêm chính, nhưng lại luôn thiên vị tiểu nhi tử cùng tiểu nữ nhi, còn cảm thấy mình là một trưởng bối thông thái.

Giang Nhạc An xứng ăn trứng gà, những người khác lại không xứng.

Quanh năm suốt tháng, Ngô Thị cũng không có mấy lần được ăn trứng gà.

Trong lòng Ngô Thị không phải là không hiểu, mà là không có nhi tử, nàng luôn không thể thẳng lưng tranh đồ được.

Nếu tranh giành, người ta lại nói một câu, ngươi không có nhi tử, ngươi chiếm nhiều đồ như vậy làm gì, ngươi chiếm cho ai…

Nữ nhi ở bên cạnh cứ nhắc đến trứng gà mãi, thê tử ở một bên khác lại oán giận, Giang Lương Tài thật sự bực bội muốn bùng nổ…

Hắn tức giận hô: “Còn muốn ngủ nữa hay không, đúng vậy, đều là do ta, ta không có bản lĩnh, khiến mấy người các ngươi không có ngày lành.”

Giang Lương Tài quát Nam Chi: “Làm nữ nhi của ta thật ủy khuất cho ngươi rồi, vậy ngươi cứ đi đi.”



Nam Chi thở dài, sâu kín nói: “Làm nữ nhi của người, một ngày ba trận đòn, ba ngày đói chín bữa, nếu con có thể đi, con đã đi lâu rồi!”

Ta là một đứa trẻ, cũng không thể tự mình nuôi sống được bản thân!

Cả căn phòng đều rơi vào một mảnh tĩnh mịch, chính là yên bình trước bão táp, Đại Nha đã sớm tỉnh ngủ, sợ đến mức đôi tay gắt gao nắm chặt, thân thể run lên nhè nhẹ.

Nhị Nha còn nhỏ, cái gì cũng dám nói, nhưng Đại Nha đã hiểu chuyện, ngược lại là không dám mở miệng.

Đại Nha vừa sợ hãi vừa lo lắng thay muội muội.

Con cái không được nói phụ mẫu có lỗi, đặc biệt là ở thời cổ đại, Giang Lương Tài bị nữ nhi nói như thế, tuy rằng đều nói lời trẻ con ngây thơ, nhưng lại khiến đầu óc Giang Lương Tài trống rỗng, sau đó lại cực kỳ tức giận, tức muốn sùi bọt mép…

Loại cảm giác hổ thẹn này, giống như bị lột sạch quần áo, thách thức quyền uy, cơn tức giận trào lên, không thể nhịn xuống được, khiến đầu óc Giang Lương Tài như muốn nổ tung.

“A!!” Giang Lương Tài tức giận tới mức gầm lên một tiếng, bò dậy, “Bành……” Một tiếng đạp văng cửa phòng, toàn bộ tiểu viện nông gia đều nghe thấy động tĩnh.

“Lão đại, sao còn chưa ngủ đi.” Lão Tiền Thị lên tiếng nói, “Ngươi làm ầm ĩ cái gì, cả ngày đều không được yên ổn.”

Mấy người bên kia đều bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, đi nghe ngóng động tĩnh.

“Nương, mọi người ngủ đi, không có gì đâu…” Giang Lương Tài gian nan nói, hắn ngồi ở cửa, bộ dạng thâm trầm, phảng phất còn có một cổ lạnh lẽo.

Nhưng trong ngực Giang Lương Tài lại vô cùng nóng, giống như bên trong có một ngọn lửa đang thiêu đốt, thiêu đến mức khiến hắn vô cùng khó chịu.

Giang Lương Tài lộ ra khí tức tàn nhẫn, là vì bị người ta nghi ngờ, phủ nhận giá trị, tuy ngoài miệng Giang Lương Tài nói bản thân hắn bất tài vô dụng, không thể cho người khác ngày lành.

Nhưng trong lòng hắn chưa chắc đã thực sự nghĩ như vậy, lúc này lại bị người khác thẳng thừng phủ nhận, hơn nữa còn là một đứa trẻ, càng thêm phẫn nộ.

Nam Chi đối với việc phụ thân tức giận cũng không thèm để ý, cô cảm thấy lời mình nói chính là ăn ngay nói thật, vốn dĩ cũng không thể ăn trứng gà.

Cô sờ bụng nhỏ, lại bắt đầu thấy đói bụng, phải ngủ, ngủ rồi sẽ không còn đói bụng.

Ăn no bụng trước, rồi hoàn thành tâm nguyện của Nhị Nha tỷ tỷ sau.

Nam Chi ngáp một cái, không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà ngủ mất, ngược lại Đại Nha cùng Ngô Thị lại không thể ngủ được, nhưng các nàng cũng không ai dám mở miệng kêu nam nhân đang ngồi ở cửa đứng lên đi ngủ.

Ước chừng trong lòng mỗi người đều ít nhiều không hài lòng, đều có chút oán hận, dưới loại cảm xúc này, cũng liền mặc kệ người khác.

Mà Giang Lương Tài cũng không muốn trở lại chiếc giường xám xịt chật chội đó, Giang Lương Tài ngồi ở bên ngoài cũng không có chỗ nào để đi, cho dù đây là nhà của hắn.



Thứ hắn có được, cũng chỉ là một gian phòng nhỏ hẹp, bốn người chen chúc trên một chiếc giường, muốn làm cái gì cũng không được.

“Đại ca, huynh muốn ngồi bên ngoài suốt đêm sao?” Giang Nhạc An mở cửa sổ ra, nhìn thấy đại ca ngồi ở cửa, nhăn đôi lông mày thanh tú lại, như có một tầng mây mù che khuất ánh trăng, vô cùng mỹ lệ.

Làn da Giang Nhạc An trắng nõn, khí chất điềm tĩnh ưu nhã, tuổi còn nhỏ, nhìn không giống một đứa trẻ nhà nông, càng giống một tiểu thư gia đình quyền quý hơn, vừa hiểu chuyện vừa lương thiện.

Quan trọng nhất chính là có phúc khí, Giang Bạch Minh cùng lão Tiền thị kiên định cho rằng nữ nhi nhà mình có phúc khí.

Hơn nữa lão Tiền Thị chính là tuổi già đẻ ra ngọc, đều đã làm bà nội, còn sinh ra khuê nữ, Giang Bạch Minh cũng rất vui mừng, dù sao hắn cũng là tuổi già vẫn có thể khiến lão thê sinh con, đây chính là một loại năng lực, cũng chứng minh thanh kiếm của hắn chưa già cỗi.

Hai phu thê già đều đặt hy vọng vào khuê nữ, cho nên càng dành tình thương cho nàng.

“Không sao, bên ngoài mát mẻ.” Giang Lương Tài có chút xấu hổ, tóc hắn đã phủ kín một tầng sương đêm, sắc mặt cũng không được tốt.

“Sao đại tẩu không kêu huynh vào?” Giang Nhạc An có chút khó hiểu hỏi, “Huynh cãi nhau với đại tẩu sao?”

Bằng không sao đại tẩu có thể để đại ca ngây ngốc ở bên ngoài cả đêm.

Ngô thị mở cửa, nghe được lời cô em chồng nói, chỉ nói: “Ta có gọi cũng vô dụng, ta không quản được chàng ấy.”

Giang Nhạc An hơi mở to hai mắt, “Đại tẩu, đại ca là trượng phu của tẩu, tẩu không đau lòng cho huynh ấy sao?”

Ngô thị cúi đầu không nói một lời, có thể làm sao, ta phải quỳ xuống cầu xin hắn vào phòng ngủ sao?

Gả đến Giang gia mười mấy năm, Ngô thị đã chết tâm, không còn hi vọng sinh được nhi tử.

“Hừ……” Lão Tiền thị nghe thấy lão đại phải ngồi bên ngoài cả đêm, tức giận nhìn về phía Ngô thị, “Ngươi thật là có bản lĩnh, lại dám đuổi trượng phu ra ngồi bên ngoài, nếu người bị ốm thì phải làm sao bây giờ, lại tốn tiền xem bệnh, mà người cũng phải chịu khổ.”

“Sao, là bất mãn với ta sao, là vì đêm qua ta nói với lão đại mấy lời, quay đầu lại ngươi đã đem người đuổi ra khỏi phòng, ngươi không để ta vào mắt sao?”

Ngô thị vẫn cúi đầu như cũ, yên lặng không nói một lời, Giang Lương Tài ngồi một bên cũng không nói chuyện, tóm lại, chính là trầm mặc.

Nam Chi ngáp một cái mà tỉnh lại, tay chân vụng về mặc quần áo, Đại Nha muốn giúp đỡ, cô lại nãi thanh nãi khí nói: “Tỷ tỷ, muội có thể tự làm.”

“Vậy được rồi.” Trong lòng Đại Nha cũng là yêu thương muội muội, lại lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa, nhỏ giọng nói với Nam Chi: “Nhị Nha, lát nữa muội hãy xin lỗi cha đi dập đầu với cha vài cái, cha sẽ không tức giận.”

Nam Chi lại hỏi: “Dập đầu rồi, muội sẽ được ăn trứng gà sao?”

Đại Nha:……

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv