Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 109: Độc Nữ (30)



Edit: Kim

Một hàng ba người thêm một con chó ở lại Ổ Gia Bảo, Ổ gia chủ đối tiếp đãi ba người cực kỳ chu đáo, có thể nói là, khiến người ta thoải mái như ở nhà.

Trữ Quan chột dạ, hắn luôn cảm thấy mình khiến sư phụ mất mặt, sư phụ lợi hại như vậy, hắn cái đồ đệ này thật không nên thân, bị sát thủ đuổi giết phải bỏ chạy khắp nơi.

Hắn viết thư cũng không dám nói cho sư phụ biết chuyện bị sát thủ đuổi giết, nếu không phải sát thủ không tiếp tục đuổi giết nữa, Trữ Quan cũng không biết hắn có thể bảo vệ được tiểu sư muội không.

Trong nhà có thêm một tiểu muội muội, Ổ Dung Chu liền đặc biệt thích tới tìm Nam Chi chơi, nói đúng ra, là nhìn trúng con chó của Nam Chi.

Đã hơn một năm trôi qua, trước kia chỉ là một con chó con, non nớt mà sủa gâu gâu, nay đã biến thành một con chó to oai vệ.

Chạy theo khắp nơi, ăn ngon, du ngoại phong thủy, da lông dưới ánh mặt trời trở nên sáng bóng, toàn thân toát lên vẻ đẹp săn chắc, ánh mắt sáng ngời lại cảnh giác, trông rất có soái khí.

Thời điểm Ổ Dung Chu nhìn thấy con chó này, liền ôm ngực, giống như trúng tiếng sét ái tình, luôn cầm thịt tới gần con chó, lấy lòng con chó.

Nhưng con chó luôn thờ ơ với đứa trẻ Ổ Dung Chu, lần nào nó cũng ngậm thịt rồi nâng cằm bỏ đi, trừ Nam Chi, căn bản con chó cũng không thân cận với bất kỳ ai.

Cho dù là Ngũ Thải đạo nhân, lại càng thêm cảnh giác, giống như là nó cảm nhận được nguy hiểm trên người Ngũ Thải đạo nhân, căn bản không dám nhe răng với Ngũ Thải đạo nhân.

Nhưng lại dám nhe răng với Trữ Quan, cho nên, một người yếu đuối, ngay đến cả một con chó cũng coi thường.

Ổ Dung Chu nhìn Nam Chi có thể làm bất cứ điều gì với con chó, cho dù là ôm lấy, con chó vẫn yên lặng chịu đựng.

Không biết có phải ảo giác hay không, Ổ Dung Chu nhìn thấy từ trong mắt của con chó, chính là vô cùng sủng nịch chủ nhân là Nam Chi, tựa như đang đối đãi với con mình, luôn bảo hộ cô.

Trong mắt Ổ Dung Chu tràn ngập ngưỡng mộ cùng kính ngưỡng.

Hắn cũng muốn có một con chó như vậy, rất muốn!

Nhưng hắn không dám đòi trước mặt phụ thân, bởi vì phụ thân rất nghiêm khắc, từ khi sinh ra luôn là một gương mặt nghiêm nghị, rõ ràng còn ít tuổi hơn đại bá, nhưng trông lại già hơn đại bá.

Ổ Dung Chu lại đòi với mẫu thân, nhưng mẫu thân đang phối dược, nàng chỉ ôn nhu nói một chữ, lăn đi, lăn xa ra một chút…

Ổ Dung Chu chỉ có thể chạy tới xin đại bá, đại bá tốt với hắn nhất.

Không có được một con chó, Ổ Dung Chu lại càng thêm chấp niệm với con chó của Nam Chi, hắn luôn tới trêu chọc con chó, bị đuổi chạy quanh viện, nhưng con chó cũng không cắn người, chỉ hung dữ sủa lên với Ổ Dung Chu.

Con chó càng hung ác, Ổ Dung Chu càng động tâm, con chó uy vũ như thế, nếu bên người hắn có một con chó như vậy, đi trên đường, là chuyện oai phong cỡ nào chứ!



“Ồn ào quá.” Trữ Quan không nhịn được nói, trong nhà luôn có đứa trẻ đáng ghét trêu chọc chó, quả thực…

So ra, tiểu sư muội ít nói an an tĩnh tĩnh vẫn là bảo bối nhân gian.

Ngũ Thải đạo nhân cười ha hả, ngẫu nhiên còn sẽ chỉ điểm cho Ổ Dung Chu cách né tránh đòn công kích của con chó.

Nam Chi mỗi ngày đều phải đến chỗ phụ thân của Ổ Dung Chu xem bệnh, tắm thuốc mỗi ngày, chịu khổ uống dược hoàn, Nam Chi cảm thấy mình đã biến thành thảo dược luôn rồi, cả người toàn là mùi thuốc.

“Người Phi Yên tỷ tỷ thích, khi còn nhỏ là cái dạng này sao?” Nam Chi không nhịn được cảm thán.

Mỗi lần nhìn thấy Ổ Dung Chu, Nam Chi luôn cảm thấy trái tim mình rất kỳ quái, đập rất nhanh, có chút đau…

Có lẽ là do Phi Yên tỷ tỷ thích hắn.

Nhưng hắn là hôn phu của muội muội, tương lai sẽ cưới muội muội.

Hai người chính là hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích, hoàng tử sẽ sống hạnh phúc bên công chúa.

Nam Chi vuốt ngực, Phi Yên tỷ tỷ, không cần thương tâm!

Hiện tại hắn chỉ là một đứa trẻ còn chảy nước mũi, một đứa trẻ lấm lem bẩn thỉu!

Ngực Nam Chi đột nhiên cứng lại, trái tim giống như rơi vào trống rỗng.

Nam Chi:???

Tỷ tỷ làm sao vậy?

Hệ thống:……

Chắc là vỡ mộng rồi.

Rốt cuộc thời điểm Chung Ly Phi Yên gặp được Ổ Dung Chu, hắn đã là một anh hùng soái khí bừng bừng, là một thiếu hiệp vừa đẹp trai vừa kiên nhẫn, cũng không phải là đứa trẻ thích chọc chó như bây giờ.

Bình tĩnh mà xem xét, Ổ Dung Chu như thế này cũng là bình thường, là một đứa trẻ hoạt bát đáng yêu, lớn lên trong hoàn cảnh có đầy đủ tình thương, mà những điều này đều là thứ Chung Ly Phi Yên thiếu.

Cái loại bình thản tự tin, có thể tự nhiên cao giọng mà cười, có thể bao dung người khác, nhưng đó là Ổ Dung Chu khi lớn lên.

Chung Ly Phi Yên yêu không phải yêu một người, mà là yêu thứ nàng muốn hướng đến.



“Vén quần áo lên, cần châm cứu.” Ổ đại phu hờ hững lên tiếng, chưa bao giờ nói lấy một câu vô nghĩa, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, có thể dọa khóc trẻ con.

Nam Chi chỉ vào những cây châm, đột nhiên nói: “Đây là khí hải, đây là quan nguyên, đây là……”

Cô vừa chỉ, vừa đọc tên các huyệt vị, Ổ đại phu có chút kinh ngạc, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, thế mà lại biết những thứ này.

Nhi tử hắn còn không biết, chỉ biết chạy nhảy vui chơi, bảo học nhận biết thảo dược, đã loạn hết lên, càng đừng nói đến huyệt vị.

Nam Chi gãi đầu, cười hắc hắc với Ổ đại phu, mấy thứ này đều là do hệ thống dạy, đã học lâu rồi.

Thời điểm Ổ đại phu điều phối thuốc tắm, Nam Chi ở bên cạnh, chỉ vào một số đồ vật, gọi tên của chúng.

Cũng chỉ biết có mấy thứ, mấy thứ này là ở lúc Nam Chi còn ở trong hoàng cung, đi theo thị nữ bên cạnh Hoàng Hậu nương nương mà học được, lúc đó là học về hương liệu, nhưng ở chỗ này, là dược liệu.

Ổ đại phu mặt không đổi sắc mà nhìn Nam Chi, đôi lông mày gắt gao nhíu chặt, đối với nhi tử mỗi ngày ham chơi càng thêm bất mãn.

Đại ca nói đứa trẻ có thể cho đi học võ thuật, nhưng hắn là một đại phu, lại không có người kế thừa, nhìn tiểu kia mỗi ngày đều ra ngoài chơi, cũng không chịu ngoan ngoãn ngồi xuống học tập.

Giờ phút này, Ổ đại phu càng muốn đánh đòn hài tử không nên thân.

Ổ Dung Chu, gặp nguy!

Ổ Dung Chu không hề hay biết, mỗi ngày đều đi tìm Nam Chi chơi cùng, mang đến cho Nam Chi một số món đồ chơi nhỏ, mỗi ngày đều gọi muội muội, hắn muốn biết, Nam Chi là thế nào mà dưỡng ra một con chó uy vũ như vậy.

Bởi vì Ổ Dung Chu cũng vừa có được một con chó con, là Ổ gia chủ cho.

Nam Chi nhìn Ổ Dung Chu đang ôm một con chó con trong lòng, chó con này rất đáng yêu, chó to một bên thấy thế, liền cố ý đi vòng quanh Nam Chi mấy vòng, ngăn trở tầm mắt Nam Chi.

Nam Chi vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm nuôi chó cho Ổ Dung Chu, không hề giấu giếm chút gì, bao gồm cả việc cô cùng con chó cùng ăn cùng ngủ, tất cả đều bị Ổ Dung Chu tôn sùng coi là khuôn mẫu.

Ổ đại phu nhìn thấy nhi tử nhà mình ngày nào cũng chơi bời lêu lổng với con chó, đỉnh đầu tức muốn bốc khói, vốn dĩ đã không tiến bộ, hiện tại lại dành toàn bộ tâm trí đi nuôi chó.

Về phần Nam Chi cũng nuôi một con chó, Ổ đại phu cũng không chú ý đến đứa trẻ khác, chỉ để ý mỗi nhi tử nhà mình không tiến bộ, đau đầu!

Ổ Gia Bảo bởi vì Ổ Dung Chu cùng với hai con chó, loạn thành gà bay chó sủa, vô cùng náo nhiệt.

Nam Chi rất thích chơi đùa với Ổ Dung Chu, hắn là một đứa trẻ rất đáng yêu, một người bạn rất thú vị.

Nhưng lòng cô càng ngày càng trống trải, trống trải thành một khoảng trắng thanh bình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv