Edit: Kim
Chung Ly Sương mất đi nội lực mà giống như rùa rụt đầu, vẫn luôn trốn trong phòng bế quan, bây giờ lại cho người tiến vào phòng bế quan, khẳng định có dối trá.
Năm cái đệ tử lại không nghe Đỗ Đan Liên khuyên bảo, cất bước tiến vào phòng bế quan, Chung Ly Sương lấy ra một cái hộp, đưa cho một đệ tử đứng đằng trước.
Đệ tử kia không có phòng bị, ở lúc vươn tay ra nhận lấy cái hộp, đột nhiên bị Chung Ly Sương nắm lấy.
“Cung chủ……” Đệ tử kia vô cùng kinh ngạc, theo bản năng muốn thoát khỏi Chung Ly Sương, nhưng bị Chung Ly Sương gắt gao giam chặt.
Tóc hai người không có gió mà vẫn lay động, cả người đệ tử kia bắt đầu run rẩy, da mặt rung động, miệng phát ra tiếng không rõ ràng.
Buông ta ra, buông ta ra.
Trong lòng đệ tử kia vô cùng sợ hãi, cảm giác nội lực trong cơ thể không còn theo sự khống chế của mình, không ngừng cuồn cuộn chảy vào người cung chủ.
Cung chủ, cung chủ hút nội lực của nàng…
“Phụt……” Nữ đệ tử kia mềm oặt nằm xuống mặt đất, đôi mắt mở to, ánh sáng trong mắt dần biến mất.
Đã chết, nàng đã chết……
Mặt khác mấy cái đệ tử khác thấy vậy, cũng không dám ở lại phòng bế quan nữa.
Chung Ly Sương đứng lên, tóc cùng quần áo không có gió mà tự động bay lên, nói với Đỗ Đan Liên: “Bắt các nàng lại đây cho ta, bằng không những chuyện này sẽ bị lan truyền ra ngoài.”
“Thình thịch……”
“Thình thịch……”
Bốn cái đệ tử vội vàng quỳ xuống, cầu xin nói: “Cầu xin cung chủ tha cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, tuyệt đối không.”
Chung Ly Sương nhẹ nhàng bước đến, cảm nhận nội lực trong cơ thể, khóe miệng hơi cong lên, đúng vậy, không có đứa bé kia, thì cũng còn nội lực của những người khác.
Nhưng vấn đề là, không phải cùng một loại nội lực, cho nên cũng có chút xung đột, nhưng xung đột này vẫn có thể chịu đựng được, vẫn tốt hơn so với nỗi thống khổ, sợ hãi vì không có nội lực, chỉ có nội lực mới có thể khiến lòng nàng ta thêm kiên định.
Chung Ly Sương đừng lại ở trước mặt mấy đệ tử, thân thể mấy đệ tử run rẩy kịch liệt, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Chung Ly Sương đứng trước mặt các nàng, đôi giày kia thật tinh mỹ, trên giày được điểm xuyến mấy viên ngọc lớn sáng lấp lánh.
Nhưng lúc này mấy cái đệ tử đang vô cùng tuyệt vọng, cũng không cảm nhận được nửa điểm mỹ lệ.
“Thình thịch……” Đỗ Đan Liên cũng quỳ xuống, thay các nàng cầu xin: “Cung chủ, buông tha cho các nàng đi, các nàng cũng không dám nói bậy.”
“Không dám nói bậy?” Chung Ly Sương búng móng tay, vẻ mặt thờ ơ, “Người sống đều sẽ nói chuyện, chỉ có người chết mới là an toàn nhất.”
Chung Ly Sương nhìn mấy người này, cười lạnh một tiếng, “Vừa nghe người ngoài nói ta đã không còn nội lực, liền vội vã tới nghiệm chứng.”
Nàng ta nâng cằm một nữ đệ tử lên, “Sao, muốn báo thù cho tình lang của ngươi sao, đáng tiếc, tình lang của ngươi chính là một tên phế vật.”
Thân thể nữ đệ tử kia run rẩy kịch liệt, run run rẩy rẩy, nói không nên lời, ngay sau đó đã bị hút đi nội lực.
Phòng bế quan không lớn nằm xuống mấy thi thể, sắc mặt Đỗ Đan Liên có chút khó coi, Chung Ly Sương nhìn thoáng qua Đỗ Đan Liên, “Xử lý cho tốt.”
Đỗ Đan Liên hít một hơi thật sâu, trong lòng bắt đầu hối hận, tại sao nàng không động thủ, không ở thời điểm Chung Ly Sương không còn nội lực mà giết chết nàng ta.
Rốt cuộc là vì muốn quang minh chính đại mà đứng lên, muốn quang minh chính đại mà trở thành cung chủ.
Hôm nay, Chung Ly Sương hút nội lực của người khác, chỉ sợ về sau sẽ càng không khống chế được, toàn bộ đệ tử Tuyệt Tình Cung đều rơi vào nguy hiểm.
Chung Ly Sương làm ra vẻ trấn an Đỗ Đan Liên, “Liên tỷ, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hút nội lực của ngươi, Tuyệt Tình Cung chính là có một số người không an phận!”
“Đa tạ cung chủ.” Đỗ Đan Liên trên mặt cảm kích, nhưng nội tâm càng thêm trầm trọng.
Hiện tại Đỗ Đan Liên đã không thể động thủ với Chung Ly Sương được nữa, trong lòng nàng hối hận, đã không ra tay ở lúc Chung Ly Sương yếu nhất.
Chuyện của Chung Ly Sương sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ, nàng giữ lại Chung Ly Sương, mục đích chính là đợi Phương Hành, Thôi Lãnh Hương, hoặc là người trong võ lâm tới bức tử Tuyệt Tình Cung.
Nói Chung Ly Sương ra ngoài làm việc, sau đó bảo toàn Tuyệt Tình Cung, thuận lợi cải cách Tuyệt Tình Cung.
Không ngờ Chung Ly Sương lại phát rồ, Chung Ly Sương đã điên rồi, động thủ hút nội lực của người khác, không thể ngăn cản được, mà nàng lại chứng kiến việc làm của Chung Ly Sương, đã bị Chung Ly Sương kéo lên thuyền giặc.
Hoặc là đoàn kết để chống lại, hoặc là yên lặng chấp nhận.
Cho dù Tuyệt Tình Cung có nhiều đệ tử, cũng không thể tránh khỏi cái tai họa là Chung Ly Sương.
Đã hút nội lực của người khác, cũng không giữ lại mạng của người ta.
Phát rồ như thế, võ lâm không thể dung.
Quả nhiên, Đỗ Đan Liên vừa nghĩ trong lòng, đã nghe thấy Chung Ly Sương nói: “Gần đây Tuyệt Tình Cung trở nên náo loạn, ngươi gọi mấy người không an phận tới đây, bổn cung chủ có chuyện cần nói với các nàng…”
Đỗ Đan Liên không nhịn được mà khuyên nhủ: “Cung chủ, chuyện này không thể làm tiếp.”
Chung Ly Sương lắc đầu, “Liên tỷ, ta làm như vậy là vì Tuyệt Tình Cung, Tuyệt Tình Cung có quá nhiều nguy cơ, nếu ta không cường đại, sao có thể bảo hộ một Tuyệt Tình Cung to lớn như vậy.”
“Hơn nữa……” Chung Ly Sương nhìn Đỗ Đan Liên, trầm ngâm một hồi, đột nhiên nói: “Liên tỷ, ngươi làm việc luôn chu toàn, sao có thể không phát hiện ra có người đi theo?”
Đỗ Đan Liên lập tức cúi đầu cáo tội, “Là thuộc hạ ngu dốt, bởi vì chuyện của Ngũ Thải đạo nhân mà tâm trí rối loạn.”
“Ta biết, Liên tỷ vất vả vì Tuyệt Tình Cung, ta rất yên tâm, Liên tỷ, toàn bộ Tuyệt Tình Cung này, người ta có thể tin tưởng được cũng chỉ có ngươi, hy vọng ngươi sẽ không phản bội ta.” Chung Ly Sương nhấn mạnh, vẻ mặt đều là tin tưởng Đỗ Đan Liên.
Đỗ Đan Liên liên tục gật đầu, “Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ đã biết.”
“Ầm vang……” Cửa đá đóng lại, che khuất tầm mắt người đối diện.
“Hừ……” Chung Ly Sương che miệng, kêu rên một tiếng, có máu tươi từ giữa khe hở ngón tay chảy ra.
Lúc nãy Chung Ly Sương có chút quá sức, không biết nặng nhẹ, trên thực tế là đã gây tổn hại nghiêm trọng đến thân thể, vì muốn cường đại mà hấp thu nội lực của người khác để dùng, chính là đã đi đường tắt, không phải chính đạo.
Nếu tin tức Chung Ly Sương hút nội lực của người khác bị truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ dẫn đến cuộc thảo phạt của võ lâm giang hồ .
Chung Ly Sương cũng không có cách nào, trong thời gian ngắn nàng ta muốn có được càng nhiều nội lực càng tốt, đây là cái giá phải trả.
Cho dù nàng ta có phải chết, cũng phải nhìn thấy Phương Hành cùng Thôi Lãnh Hương chết trước, mới có thể nhắm mắt.
Trong chuyện báo thù này, Chung Ly Sương đã phải trả giá quá nhiều, giống như từ trên núi cao rơi xuống vực sâu, căn bản không dừng lại được, chỉ có thể thẳng tiến mà lăn xuống.
Bên ngoài cửa, sắc mặt của Đỗ Đan Liên trở nên vô cùng khó coi, trong ánh mắt lập lòe sát ý, có lẽ không thể tiếp tục đợi Phương Hành cùng Thôi Lãnh Hương tới báo thù được nữa, đến lúc đó chỉ sợ Tuyệt Tình Cung đã bị Chung Ly Sương tàn sát sạch sẽ.
Chung Ly Sương luôn miệng nói là vì Tuyệt Tình Cung, nhưng căn bản không hề đặt Tuyệt Tình Cung ở trong lòng.
Đối đãi với đệ tử Tuyệt Tình Cung vô cùng tàn khốc, hận Tuyệt Tình Cung lúc trước đã chia cắt nàng ta với Phương Hành ra.
Đỗ Đan Liên tâm loạn như ma, nàng có nên hành động không, không thể để Chung Ly Sương lớn mạnh thêm nữa.