Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 101: Độc Nữ (22)



Edit: Kim

Phương Hành nhìn đứa nhỏ này, cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trữ Quan, ánh mắt trong suốt, hắn không thể tưởng tượng được, đứa trẻ này đã ăn không ít khổ, hơn nữa còn vì hắn mà chịu khổ.

Nếu thật là nữ nhi thân sinh của hắn, Phương Hành cảm thấy tâm can mình giống như bị vô số dao nhỏ, băm hắn thành thịt băm, căn bản không chịu nổi.

Nếu Chung Ly Sương thật sự đạt được mục đích, hắn quả thực sẽ rất thống khổ, thống khổ đến mức không thể chấp nhận được.

Dưới tình huống quá thống khổ như thế, Phương Hành thậm chí còn không muốn tin đứa trẻ này là con của hắn.

Quá đau.

“Ngươi……” Phương Hành nhìn đứa trẻ, cổ họng như đang mắc một cục chì, vừa nặng trĩu vừa đau đớn, đau đến không chịu nổi.

Nam Chi nghiêng đầu, “Phụ thân, con là con của người.”

“Cái gì?”

“Con gì, con của ai?”

Phía cửa vang lên một giọng nữ, chỉ thấy Thôi Lãnh Hương ôm bụng to đi đến, sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn tình huống trong phòng, nỗ lực ổn định tâm trạng.

Người trong võ lâm, tùy tâm sở dục, mưu cầu quyền lực chính là vì muốn làm gì thì làm, ở chuyện nam nữ, có chút phong lưu, đặc biệt là nam nhân.

Thôi Lãnh Hương theo bản năng cho rằng đứa trẻ này là con của Phương Hành, Phương Hành cùng nữ nhân khác phong lưu ở bên ngoài sinh ra đứa trẻ.

Trong chốn võ lâm, cũng không ít nam nhân có nhân tình ở khắp nơi, cũng có rất nhiều con bên ngoài.

“Không phải.” Phương Hành vội vàng giải thích.

“Phu nhân, không phải.” Trữ Quan cũng đồng thanh nói.

Nam Chi nhìn Thôi Lãnh Hương, đây là mẫu thân của cô, mẫu thân thật xinh đẹp, là người mà dì xấu xa kia ghen ghét.

Giờ phút này, ánh mắt nàng nhìn Nam Chi có chút hoài nghi, không có chút ôn nhu của mẫu thân nào, Nam Chi ôm chó con, biểu cảm trở nên mê mang.

“Mẫu thân, người là mẫu thân của con.” Nam Chi theo bản năng hô lên với Thôi Lãnh Hương, trên mặt nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời.

“Mẫu thân, con không chết, con trở về tìm người, mẫu thân, con nhớ người.” Nam Chi thẳng tắp nhìn Thôi Lãnh Hương, Trữ Quan đứng một bên nhìn đầy chua sót, hắn không nên mang đứa trẻ đến đây.

Đây không phải thời cơ tốt.

Bị người gọi là mẫu thân, Thôi Lãnh Hương cũng không có phản ứng, ngược lại nhíu chặt mày, nói với Phương Hành: “Sao lại thế này?”



Đột nhiên nhảy ra một đứa trẻ, lại ở thời điểm nàng sắp lâm bồn, Thôi Lãnh Hương cảm thấy bụng mình ẩn ẩn đau.

Phương Hành chần chờ, hắn không biết phải nói với phu nhân thế nào, nếu nói cho nàng biết, chỉ sợ phu nhân không chịu nổi, hắn lo lắng mà nhìn vào bụng nàng.

Không thể nói giữa phu thê Phương Hành cùng Thôi Lãnh Hương không có khúc mắc, đặc biệt là giữa hai người còn có một người tên là Chung Ly Sương.

Ngày thành thân hôm đó, nàng ta còn tới đại náo hôn lễ, chuyện này ở trong lòng Thôi Lãnh Hương như một cây đinh găm vào lòng nàng, không thể rút ra được, hơn nữa, đoạn tình giữa Phương Hành cùng Chung Ly Sương, cũng khiến Thôi Lãnh Hương mắc nghẹn ở cổ họng.

Trưởng nữ vừa sinh ra đã chết, là bị người ta hại chết, bằng trực giác của nữ nhân, Thôi Lãnh Hương liền cảm thấy chuyện này nhất định là do Chung Ly Sương làm, nhưng Phương Hành lại không làm gì Chung Ly Sương.

Phương Hành nói, cần phải có chứng cứ!

Con của nàng đã chết, còn muốn chứng cứ cái gì?

Quả nhiên trong lòng hắn vẫn còn nhớ thương yêu nữ Tuyệt Tình Cung kia, ngay cả cái chết của nữ nhi cũng có thể chịu đựng được.

Hắn trêu chọc nợ tình, lại muốn đòi nợ trên đầu con nàng.

Kể từ đó, mối quan hệ giữa Phương Hành và Thôi Lãnh Hương dần trở nên lãnh đạm, phu thê sống cùng một mái nhà, nhưng lại rất ít khi nói chuyện với nhau, đến nỗi lần này mang thai, cũng là vì Phí Thành sơn trang cần người thừa kế.

Nàng liền phải chiếm lấy cái danh phu nhân Phí Thành sơn trang, khiến Chung Ly Sương mãi mãi không có được, về sau, con nàng sẽ là người thừa kế Phí Thành sơn trang, còn về người nam nhân Phương Hành này…

Nhưng hiện tại lại nhảy ra một đứa trẻ, khiến trong lòng Thôi Lãnh Hương tràn ngập cảm giác bất an.

“Phu nhân……” Trữ Quan theo bản năng muốn giải thích, nhưng bị Phương Hành gọi lại: “Thời gian này ngươi đi đường vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Trữ Quan:……

Trong lòng hắn thở dài, đây là chuyện nhà của Phương trang chủ, hắn cũng không tiện mở miệng.

Nhưng trang chủ phu nhân lại hiểu lầm chính con ruột, ấn tượng đầu tiên với đứa trẻ không tốt, phải làm sao bây giờ?

Đứa trẻ đã ăn nhiều khổ như vậy, vốn tưởng rằng có thể trở về bên cạnh phụ mẫu, được sống hạnh phúc, nhưng mẫu thân lại hiểu lầm thân phận đứa trẻ, thật rắc rối.

Hơn nữa, trong giang hồ đều nói, phu thê Phương trang chủ vô cùng hòa hợp, ân ái vô song, hiện tại xem ra, cũng không được như vậy.

“Cùng ca ca đi nghỉ ngơi được không?” Trữ Quan hỏi Nam Chi, dưới loại tình huống này, đứa trẻ nên tránh đi.

Nam Chi nhìn thoáng qua phụ mẫu, gật gật đầu, bị Trữ Quan nắm đi rồi.

“Phu nhân……” Phương Hành nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện vết máu, là máu Thôi Lãnh Hương nhỏ xuống.

Thôi Lãnh Hương vẫn luôn chịu đựng đau đớn, chịu đựng cơn co thắt, chờ đợi Phương Hành cho mình một lời giải thích, thậm chí cũng không cảm giác được chảy máu.



Phương Hành ôm nàng vào ngực, nhanh chóng đi về phòng, một bên nôn nóng hô: “Bà mụ, bà mụ……”

Xong rồi!

Trữ Quan đang nắm tay đứa trẻ nhìn cảnh tượng hỗn loạn kia, không nhịn được mà cúi đầu, lo lắng nhìn đứa trẻ…

Đứa trẻ vừa xuất hiện đã khiến trang chủ phu nhân sinh non, chỉ dựa vào điểm này, chỉ sợ trong lòng họ sẽ nảy sinh xa cách với đứa trẻ, đặc biệt là trang chủ phu nhân.

Nam Chi ngẩng đầu, hỏi Trữ Quan ca ca: “Ca ca, có phải mẫu thân sắp sinh bảo bảo không?”

“Đúng vậy, ngươi sắp có đệ đệ hoặc muội muội.” Thân phận của đứa trẻ này còn chưa được xác định, nhưng đứa trẻ trong bụng nhất định là con ruột của bọn họ.

Nam Chi lo lắng nói: “Ta muốn đến chỗ mẫu thân.”

Ai da, tiểu tổ tông của tôi ơi, lúc này cũng đừng đến làm người ta chướng mắt.

Trữ Quan an ủi nói: “Không sao đâu, trang chủ phu nhân võ công cao cường, nhất định sẽ không có việc gì.”

Nam Chi à một tiếng, chó con chạy theo sau, chó con đi đến bên cạnh Nam Chi, vẫy đuôi, bộ dáng vui vẻ, hoàn toàn không biết con người đang ưu sầu.

Thị nữ dẫn hai người đi đến một căn phòng, thị nữ có chút tò mò mà nhìn Nam Chi, nhưng cũng không có hỏi nhiều.

Nghe nói phu nhân là bởi vì đứa nhỏ này mới sinh non, đây không phải là con riêng của trang chủ đấy chứ, khó trách phu nhân lại tức giận mà sinh non.

Trữ Quan cảm nhận được ánh mắt của thị nữ, không nhịn được mà nhíu mày, tại sao lại trở nên như vậy?

Đứa trẻ cũng không làm gì sai, vì sao lại dùng ánh mắt như vậy mà nhìn đứa trẻ?

Mẹ kiếp!

Một cổ tức giận nảy lên trong lòng Trữ Quan, mấy tháng ở chung, Trữ Quan đối với con chó con cả ngày chỉ biết sủa gâu gâu cũng còn có cảm tình, huống hồ là với đứa trẻ.

Sớm biết thế này, hắn đã không mang cô đến Phí Thành sơn trang.

Ít nhất cũng phải chờ trang chủ phu nhân sinh xong.

Nhưng mà nếu sau khi sinh xong, đứa trẻ này lại không còn chỗ đứng, người ta sẽ càng để ý đứa trẻ mới sinh hơn.

Trái phải, đều không được.

Trữ Quan nhìn đứa trẻ ngây thơ không biết gì mà thở dài trong lòng, hắn cảm thấy gần đây mình thở dài thật nhiều, tuổi còn trẻ mà đã ưu sầu.

Đã đến lúc phải viết thư cho lão đạo sĩ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv