Tần Viễn chưa từng nghĩ đến Tô Yên lại đem chuyện như vậy, không ngần ngại thổ lộ trước mặt mình.
Cho đến khi trở về nhà, cũng đã là vào buổi tối.
Biệt thự nơi này vẫn như cũ, chỉ là hiện tại tĩnh lặng đến cô độc.
Tần Viễn không thể không khống chế việc xảy xa lúc chiều, hắn biết giới hạn của hắn là mối hôn nhân này, cho dù không có tình cảm, không viên mãn, cũng tuyệt không thể dấn thân ra khỏi ranh giới đã cho trước.
Hắn sợ, một khi đã bước ra, vĩnh viễn sẽ không có đường quay đầu.
Nhưng hiện tại Tần Viễn lại không khống chế được bản thân nghĩ đến chuyện này, nửa năm qua, Tần Viễn thừa nhận hắn có một chút thích Tô Yên.
Lá cây bị gió hong khô rơi xuống bên ngọn cỏ xanh, bên cạnh tai nghe tiếng không gian lay động, Tần Viễn bất chợt có cảm giác bất an.
Nhưng đèn trong nhà vẫn sáng, mọi ý nghĩ bất an của hắn đều là những điều hư ảo.
Cửa lớn bị người mở ra, trong phòng khách bày biện như cũ, đèn neon vẫn sáng phủ xuống hào quang rực rỡ ấm áp, nhưng nơi này tĩnh lặng như vậy khiến người khác cảm nhận không được sự ấm áp này của nó.
Tháo giày da đặt gọn vào hộp tủ, Tần Viễn thuận tiện lấy ra một đôi dép bông đi trong nhà, thong dong bước vào trong.
Ba ngày vừa qua, lần đầu tiên Tần Viễn trở về nhà.
Hắn bước ngang qua cầu thang, ánh mắt hơi hướng lên trên. Trên lầu tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn vàng phảng phất chiếu xuống mặt nền bóng loáng.
Thu tầm mắt lại, Tần Viễn biết trong nhà vẫn còn người.
Nhưng như vậy thì đã thế nào?
Lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân có chút không cam lòng, nhưng rốt cuộc khó chịu vì điều gì, Tần Viễn lại nhìn không ra.
Hắn tiến vào nhà ăn, thuận tiện mở tủ lạnh, tìm kiếm một lon bia.
Cửa tủ bị người mở ra, bên trong tản mạn ra hàn khí, bủa vây một khoảng không gian. Tần Viễn tìm đồ, chỉ là cuối cùng tất cả ánh mắt của hắn tập trung tại một nơi.
Bên trong tủ lạnh không có nhiều đồ, ngoại trừ mấy thứ đồ khô ra cũng chỉ còn lại vài quả trứng gà cùng mấy lon bia lạnh. Tại nơi chính giữa ngăn tủ lạnh, đặt ngay ngắn một hộp nhựa trong, phía trong hộp nhựa lại đựng thêm một cái bánh gato nhỏ đã cắm đầy nến.
Chỉ là, nến cắm tại nơi đó, chưa từng được người khác đốt lên.
Tần Viễn không biết bản thân vì tò mò hay thứ gì khác, đưa tay lấy hộp nhựa ra, một tay khác thuận tiện cầm theo một lon bia lạnh đặt trên kệ tủ.
Hộp bánh nọ đặt trên bàn ăn, trong ánh đèn lưu ly ấm áp phản chiếu xuống mặt nhựa bóng, từ nơi này nhìn thấy chiếc bánh gato kia đã cắm đầy những cây nến nhỏ. Mỗi cây đều được cắm cẩn thận, giống như người cắm nến có rất nhiều thời gian để chau chuốt từng khoảng cách một, chỉ là một cây nến lại bị lệch đi vài phần, tựa như bị người khác vội vã qua loa cắm xuống.
Hai mươi chín cây nến.
Tần Viễn không biết vì sao bản thân lại có thời gian đếm những cây nến được cắm trên bánh gato, cũng không biết nó rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Hai mươi chín cây nến, hai mươi chín tuổi, là tuổi của Tần Viễn.
Giờ phút này, có thứ gì đó quan trọng nhất trong đời hắn đang dần dần biến mất.
Căn nhà vẫn như cũ vắng lặng, Tần Viễn tiện tay vứt lon bia vào thùng rác trong nhà, mệt mỏi tháo cúc áo ở cổ đang bịt kín ra.
Chuyện lúc chiều, vẫn mồn một hiện rõ trong trí nhớ Tần Viễn.
Hắn không thể ngăn cản bản thân không nghĩ đến, hiện tại lại có một loại cảm giác khó chịu sục sôi trong lòng.
Hiện tại đã quá giờ đêm sớm, Từ Ân không ngủ được, mơ màng tỉnh dậy. Hơi cúi đầu nhìn qua cửa sổ ở bên ngoài một chút, xác định Tần Viễn đã về, lúc này mới từ từ đem quyển sổ cũ trong ngăn bàn ra ghi chép lại một chút, không được bao lâu liền cất vào hộp tủ.
Ánh mắt cô dừng trên nhành cây ảnh thảo kia, trong phút chốc, thất thần.
Buổi chiều sau khi đi ăn tại nhà hàng tư nhân với Tô Yên, Tần Viễn có ghé qua quán bar, cũng có uống rượu. Chỉ là tửu lượng của hắn không tệ, lúc trước ở quán bar cũng uống không ít nhưng men say trong người lúc này mới bắt đầu có phát tác, nhưng Tần Viễn vẫn giữ được bình tĩnh vốn có của mình, còn tỉnh táo.
Cửa phòng mở ra, Tần Viễn không biết bản thân vì điều gì, bước đến phía trước nhanh hơn vài bước, ôm lấy Từ Ân từ phía sau, đặt cằm lên vai cô.
Hắn hiện tại cũng không biết vì điều gì lại làm loại hành động này, hoặc là Tần Viễn đang sợ bản thân sẽ bước ra khỏi ranh giới kia, sau đó vĩnh viễn không còn đường trở về.
Dẫu cho có nghe thấy tiếng bước chân từ trước nhưng cô vẫn bị Tần Viễn làm cho giật mình một chút, hơi quay đầu: “ Anh trở về rồi sao? ”
“ Ừm... ” Hắn đáp lời, sau đó hơi cúi người như muốn tránh né điều gì đó, không dám đối mặt.
Nhận ra trên người hắn có chút men rượu, Từ Ân nghiêng đầu ngây ngốc nhìn chậu anh thảo đặt trên bàn, giọng nói như hỏi vu vơ: “ Sao vậy? ”
Tần Viễn lắc đầu: “ Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ em thôi. ”
“ Sau này tôi muốn đối tốt với em một chút, cũng muốn thiên vị em nhiều hơn một chút... ”
Thời gian chóng vánh, mọi thứ đều đã trở thành chuyện nhiều năm về trước.
Tần Viễn có thể nói với cô ấy, muốn đối tốt với cô ấy, muốn thiên vị cô ấy một chút, nhưng hắn biết, bản thân là đang cố gắng muốn che đậy điều gì.
Thời điểm Tô Yên nói thích hắn, muốn ở bên cạnh hắn, hắn liền lập tức tìm cớ trốn tránh, đến cả khi đi đường cũng mất đi vài phần tập trung.
Có một vài người trên thế giới này, nhìn nhận những chuyện xảy ra bằng đôi mắt, cũng có một số người khác lại nhìn nhận bằng trái tim. Trong trường hợp của Tần Viễn, hắn nhìn Tô Yên bằng đôi mắt, nhìn một Lam Từ Ân bằng trái tim.
Muốn đối với em tốt một chút...
Muốn thiên vị em nhiều hơn một chút...
Người làm chuyện xấu, vẫn luôn muốn dùng một chuyện tốt đẹp khác che giấu đi vết tích xấu xa của mình, Tần Viễn cũng không ngoại lệ.