Dì Trương đem đồ lên phòng của Từ Ân, đặt nó xuống đất, sau đó vội vã đem điện thoại ra bấm số gọi nhưng gọi đến mấy cuộc cũng không có người nghe máy, lúc này bà mới nhớ ra điện thoại của cô đã sớm bị hỏng vào thời điểm xảy ra tai nạn giao thông rồi.
Vội đặt chậu hoa anh thảo xuống tủ đầu giường, dì Trương xốc người chạy xuống cầu thang, muốn đem chuyện này nói cho Tần Viễn, nhưng hiện tại bà lại không thấy hắn đâu.
Ghé qua nhà bếp, dì Trương mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thân ảnh nữ nhân mĩ miều đang đeo tạp dề ở phía trong bếp. Từ dáng người đến kiểu cách quần áo đều cho thấy người này không phải người bình thường.
Nhưng dì Trương không có nhiều thời gian.
Sức khỏe của Lam Từ Ân không tốt,mà trước khi rời khỏi bệnh viện Tần Diệp Dư đã dặn kỹ với bà rằng đừng để cô ấy gặp bất kỳ cú sốc nào dù lớn dù nhỏ. Hiện tại trong hoàn cảnh này, dì Trương đương nhiên nhìn ra Lam Từ Ân nếu biết chuyện này trong lòng sẽ có bao nhiêu tổn thương.
Bà nhìn lướt qua người trong bếp thêm một cái, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, hiện tại cũng không tiện lấy xe ra khỏi gara lần nữa, chỉ có thể đi bộ xuống bên dưới.
...
Từ Ân khẽ xoa xoa cánh tay, trong tiết đông đã dần tràn vào hơi thở của thời không, gió nhẹ thoảng qua khẽ tóc khiến nó lay động, len lỏi qua nhành cây ngọn cỏ cuối cùng rơi xuống bên mặt hồ.
Cô chậm rãi đứng dậy, đầu óc có chút mơ hồ lại nhớ nhớ quên quên men theo lối cũ bước đi trên đường lớn.
Nhưng con đường này không phải đường trở về nhà.
Từng bước lại từng bước rời khỏi con đường lớn, sau đó Từ Ân tựa như lạc bước đến bên một cái ghế đá bên hồ gần đó, ngồi xổm xuống bên ghế đá, ánh mắt cô chăm chú nhìn vào chân ghế đã cũ. Gió thoảng qua mặt hồ khẽ lay động gợn lên đoạn sóng nhỏ nhấp nhô, ánh tà dương trượt dài trong khoảng không vô tận, hiện tại chỉ còn tĩnh lặng vô biên.
Tùy ý buộc gọn tóc lên, Từ Ân để bản thân ngồi trên ghế đá chầm chậm ngắm nhìn mặt trời dần lặn sau mặt hồ đỏ rực.
Không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua, bản thân chưa từng tĩnh lặng đến như vậy.
Dì Trương đã tìm người khắp nơi, cũng biết cô không có nhiều sức lực như vậy, nhưng bà lại tìm không ra người.
Lúc đến nơi cô đã ngồi chỉ nhìn thấy một khoảng trống rỗng.
Dì Trương vẫn đang tìm kiếm, bà hiện tại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể tìm những nơi gần đó. Mãi cho đến khi người phụ nữ kia rời khỏi biệt thự, bà cùng bác tài mới dám gọi điện cho hắn, nói rằng tìm không thấy cô ấy.
Vốn dĩ Lam Từ Ân nói với bà muốn tạo bất ngờ cho Tần Viễn, sau cùng cô ấy lại đợi không nổi nữa. Tự mình bước đi, cuối cùng lạc đường.
Tần Viễn vẫn như cũ đem laptop làm việc, chỉ là điện thoại bên cạnh đổ chuông không ngừng. Trong lòng hắn khơi dậy cỗ lực lượng bất an đến lạ, cuối cùng sau vài giây Tần Viễn nhấc điện thoại nghe máy.
Chỉ là câu nói của người trong cuộc gọi càng khiến cảm giác bất an của Tần Viễn trở nên rõ rệt hơn tất thảy.
Hắn đóng lại laptop, khoác vội áo khoác gió rồi trở ra ngoài. Xét thấy cô cũng không rời khỏi khuôn viên xa, Tần Viễn không đánh xe đi, tìm khắp nơi cũng không thấy người đâu.
Nhưng mà hắn không biết cho đến hiện tại bản thân đang lo lắng điều gì.
Sắc trời đã dần buông lơi sau tầng tầng lớp lớp lá khô, Từ Ân ngồi bên ghế đá, sắc mắt vẫn vẹn nguyên như cũ. Ánh mắt cô ươm lên ý vui nhàn nhạt, cũng tại nơi đó dần hoen lên chút sắc đỏ rực.
Trong đôi mặt của người nọ tựa như sinh động hơn tất thảy, hoàn hảo hoạ lại dáng vẻ xinh đẹp nhất của buổi hoàng hôn, lại tựa như trống rỗng bi ai, chứa không nổi một khoảng trời thương tổn.
Gió nam vẫn thổi qua ngọn cỏ bên chân, lướt ngang qua vạt áo mỏng thấm vào da thịt, phía sau dần vang lên tiếng động, càng lúc càng chân thực.
Từ Ân khó khăn quay đầu, ánh dương tràn qua khẽ lá rơi xuống trên sườn mặt cô trong giây lát ánh lên chút ánh sáng ấm áp đong đầy nơi đáy mắt.
Nam nhân nọ đứng bên đường lớn, hắn thở tắt vài tiếng. Giọt mồ hôi lăn qua vầng trán rơi xuống bên gò má cuối cùng trượt dài trên cần cổ.
Tần Viễn đã nhìn thấy cô ấy, chỉ là hiện tại cô ấy đã sớm không còn là Lam Từ Ân khi trước nữa.
Giống như bức tranh khảm thạch quý giá đặt trước mặt dịu dàng đến hư ảo. Chỉ cần khẽ đụng một chút thôi, nó sẽ cứ như vậy bị phá hỏng.
Hắn khẽ nắm chặt tay thành quyền, hướng về phía người nọ, thanh âm vẫn như cũ lại có phần nôn nao: “ Trở về nhà thôi. ”
Người nọ có chút ngây người, trong giây lát không thốt ra bất kỳ thanh âm nào, sau đó cô ấy nhìn hắn, nghiêng đầu mỉm cười: “ Ừm... ”
“ Nên về nhà rồi... ” Thanh âm của cô rất nhỏ, tựa như nói cho chính mình nghe, mà Tần Viễn chỉ thấy cô mấp máy gì đó, hoàn toàn không rõ ràng.
Lá cây đã bắt đầu rũ bỏ xuống vạt áo xám nâu để chuẩn bị ươm lên bộ áo mới chào đón mùa xuân. Dưới con đường nọ, ánh đèn vàng cam trải xuống đường lớn, cô ấy đi bên cạnh hắn nhưng đã thôi ồn ào như trước.
Giữa bọn họ tựa như đang dần rào lên bức tường chắn vô hình nào đó mà chính họ cũng không biết.
Từ Ân ngước mặt lên chăm chú nhìn hắn, mỉm cười: “ Anh có thể cõng em đi một lát được không? ”
Người nọ không đáp, bước chân hắn dần nhanh hơn cuối cùng bước đến phía trước cô ấy, hơi khom người.
Cô ấy ở trên lưng hắn, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ký ức dài dằng đẵng, đoạn đường phía trước lại ngắn ngủi vô cùng...