Tương tư là một loại cảm giác vừa chua xót vừa thương tâm, giống như bản thân trải qua cơn mưa rào bất chợt, phút chốc tĩnh lặng, sau cùng chỉ còn loay hoay không biết trốn vào đâu.
Từ Ân đã từng sống trong một thế giới thất lạc, từng ôm mộng si tình trong lòng, đã từng vì một nam nhân mà tàn sát vô vàn những kẻ cản đường, từng vì một lời nói dỗ dành mà nhẫn tâm lợi dụng tất cả như con cờ của mình, đẩy nam nhân đó đến đỉnh cao cuộc đời.
Từ Ân có thể là một người yêu đến cuồng nhiệt, nhưng cũng có thể nhẫn tâm vô cùng. Trong cái vòng loay hoay kẻ lợi dụng, người mưu toan, cuối cùng, mọi sự bể lở, nam nhân mà cô cho rằng bản thân đem hết những chuyện tốt dâng lên trước mặt cuối cùng cũng không kìm được phá bỏ kén tơ, đem sinh mạng của cô dồn đến đường cùng.
Nhưng là, nếu đã bị dồn nén đổi thay, cho dù có là nam nhân trong mộng cũng sẽ không còn mấy phần giá trị trong sinh mệnh của cô nữa.
\[Chủ nhân, người chuyển giao thời không đã gửi đến nhiệm vụ đầu tiên sau khi nâng cấp hệ thống thành công.\]
Thanh âm hệ thống lanh lảnh trong không gian cũng không khơi dậy được thêm bất kỳ cảm tình nào của nữ nhân. Từ Ân nhẹ tay đặt tách trà thơm xuống bàn, mi dài rũ xuống.
Không nói một lời nhưng hệ thống đã tựa như hiểu ý, từ không trung chậm rãi phát quang ra thứ ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt, sau đó chậm rãi kết tinh thành vài sợi dây xanh mỏng, đoạn, hợp lại thành nguyên trạng của một bức thư màu được bao giấy màu xanh lam cẩn thận.
Bức Thư dừng lại giữa không trung, Từ Ân không một lời liền đưa tay cầm lấy, chậm rãi mở phong thư, đem mảnh giấy đã hoen lên vết tích của thời gian đọc qua một lượt.
Sau khi đọc xong liền tuần tự đặt bức thư xuống bàn đá, châm lên ngọn nến ở trước mặt. Lá thư ban nãy vẫn còn trên bàn, hiện đã ở trên mồi lửa, từng chút từng chút một cháy tàn thành tro bạc.
\[Chủ nhân, cứ thế mà đốt đi sao?\]
Tùy ý thả mảnh giấy còn chưa cháy hết xuống lư bạc, sắc mặt Từ Ân vẫn lạnh nhạt như cũ, trên môi kéo theo nụ cười hiếm hoi: "Giữ lại không có tác dụng."
\[...\]
Hệ thống cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng mà nó cũng không dám nhiều lời.
\[Tổng bộ phía trên gửi tới công văn thông báo cho chủ nhân, các thế giới trong thời không thư hàm đều đòi hỏi độ khó, vì để tăng tính nhiệt huyết cho các nhiệm vụ giả, tổng bộ đã quyết định tăng thêm giá trị hồng nhan cho các nhiệm vụ giả trong tổng bộ thư hàm.\]
"Truyền tống đi."
\[Ngay bây giờ sao chủ nhân?\]
"Ừ."
\[Xác nhận thông tin nhiệm vụ giả...\]
\[Xác nhận thành công...\]
\[Thông tin nhiệm vụ giả:
\-Họ tên: Từ Ân
\-Tuổi: ???
\-Nghề nghiệp: Không
\-Chức vụ: Nhiệm vụ giả cao cấp.
\-Giá trị thư hàm: 0
\-Giá trị nhân sinh: 100\]
\[Đang loading... Loading thành công... Bắt đầu truyền tống... Truyền tống thành công... Chúc chủ nhân hoàn thành tốt nhiệm vụ...\]
\_\_\_\_
Tiếng chuông từ nhà thờ trong thủ đô vang vọng lại mang theo vài phần quạnh quẽ, trong không gian tĩnh mịch mơ hồ nghe thấy tiếng kim truyền lách tách nhỏ xuống một khoảng không gian. Thanh quản truyền tới một trận khô rát ép Từ Ân phải tỉnh dậy, cô chậm rãi nâng mình, đưa mắt nhìn xung quanh.
Nắng mai tràn vào qua khung cửa sổ rơi xuống bên giường bệnh, bịch dịch truyền treo trên cây đã được quá nửa, Từ Ân ngả người về phía thành giường bệnh, gương mặt có chút nhợt nhạt cũng không bày thêm bất kỳ biểu cảm nào dư thừa.
Mi tâm buông xuống, cô nhắm mắt dưỡng thần, an ổn tiếp thu cốt truyện.
Nguyên văn lần này là một cuốn tiểu thuyết cưới trước yêu sau. Nữ chính tên Bạch Tường Hy, Bạch Tường Hy là con gái của một gia đình thượng lưu có tiếng trong nước, sinh ra vốn đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, vì là con một nên luôn được cưng như cưng trứng, hoàn toàn là một thánh mẫu đơn thuần đích thực.
Như bao tiểu thuyết ngôn tình khác, đến thời điểm nữ chính vừa tròn 18 thì công ty bị người khác hãm hại dẫn đến gần như phá sản, cha nữ chính cũng vì thế mà lên cơn đột quỵ, qua đời trong đêm. Sau đó mẹ của Bạch Tường Hy lên tiếp quản công ty, nhưng công ty của nhà nữ chính lại không thể phong quang như những ngày trước, đứng trước sự tồn vong của tập đoàn, bà Bạch chỉ có thể liên hôn với một gia tộc giàu có khác, và người được liên hôn với nữ chính là đại thiếu gia quyền cao chức trọng của Thượng Quan gia - Thượng Quan Mặc.
Nữ chính bị ép gả đi, cuối cùng lại phát hiện ra chồng tương lai của mình là Thượng Quan Mặc vì một tai nạn hoả hoạn mà cả người bỏng nặng, nhan sắc hao tổn, hơn nữa còn không thể đi lại, lúc này Bạch Đường Hy nhìn thấy Thượng Quan Mặc, trong lòng nảy lên ý định muốn bỏ trốn nhưng cuối cùng vì nghĩ đến khoản nợ của gia đình nên quyết định ở lại.
Sau khi đến Thượng Quan gia, Bạch Tường Hy lại bị nhị thiếu gia nhà Thượng Quan Mặc nhiều lần trêu chọc, mối quan hệ chị dâu em chồng mập mập mờ mờ. Thượng Quan Cửu là CEO của tập đoàn Giản Định, cũng là nhị thiếu gia của Thượng Quan gia, phong thái ngời ngời, quyền cao chức trọng, nhưng nào ngờ lại để ý trêu chọc đến vị chị dâu hờ này.
Bạch Tường Hy ở Thượng Quan gia, ban đầu còn e ngại về người chồng của mình nhưng với bản tính thánh mẫu vốn có, Bạch Tường Hy sẵn sàng hạ mình chăm sóc cho Thượng Quan Mặc, nhưng càng ngày nữ chính càng phát hiện ra Thượng Quan Mặc này có chút không đúng.
Hoá ra Thượng Quan Mặc hiện tại vốn là Thượng Quan Cửu đóng giả, một bên Thượng Quan Mặc tán tỉnh, một bên Thượng Quan Cửu trêu đùa, nữ chính ở giữa cuối cùng lại phải lòng Thượng Quan Cửu.
Bạch Tường Hy cảm thấy bản thân thực vô sỉ, cuối cùng trong lúc mơ mơ hồ hồ đi ngoài đường thì bị xe đụng trúng, nằm viện mấy ngày, cũng tại đây nữ chính phát hiện ra Thượng Quan Mặc hiện tại là do Thượng Quan Cửu đóng giả, còn Thượng Quan Mặc thật thì vẫn còn là một người thực vật.
Nam nữ chính trải qua 7749 cái yêu hận tình thù cuối cùng đến với nhau, gấp lại một cái kết có hậu.
Nguyên thân tên là Lam Từ Ân - một trợ lý kiêm luật sư cho Tần Viễn.
Cuộc đời của nguyên chủ vốn dĩ chả liên quan gì đến nam nữ chính, nhưng trong cốt truyện lại xảy ra chút vấn đề, có một nhân vật chết đi không cam lòng đã sống tại, người này là một nhân vật phụ, cũng là bạn thân của nữ chính - Tô Yên.
Tô Yên vốn là một diễn viên có tiếng trong nước, tai tiếng cũng không phải ít, theo như nguyên tác miêu tả thì Tô Yên là một nữ phụ cường chuyên ra tay giúp đỡ khi nữ chính gặp phải khó khăn. Nào ngờ Tô Yên trong một lần biểu diễn trực tiếp ở sân khấu thì bị anti-fan một dao đâm chết. Những tưởng đã chết đi rồi nhưng Tô Yên lại có thể trọng sinh trở về, từ đây bước đi trên một con đường mới, trở thành tiêu điểm của mọi người.
Tô Yên vốn là một người có đủ tâm cơ, thuộc kiểu nữ cường đanh đá chua ngoa, nhưng khi trọng sinh lại thì đã thay đổi hoàn toàn, từ một người đầy rẫy scandal trở thành một trang giấy trắng tinh khôi không nhiễm bụi trần.
Nguyên chủ Lam Từ Ân vốn là vợ của Tần Viễn, nói đơn giản hoá ra là nguyên chủ với Tần Viễn vốn là hôn nhân lợi ích.
Trùng hợp một lần nguyên chủ cứu sống được bà nội của Tần Viễn trong một vụ cháy khách sạn, từ đó bà Tần mang ơn nguyên chủ, lại biết nguyên chủ vốn đã mất đi gia đình trong một lần tai nạn thì tỏ lòng thương tiếc muốn hứa hôn nguyên chủ với cháu trai duy nhất của bà là Tần Viễn.
Lam Từ Ân và Tần Viễn kết hôn đã hai năm, Tần Viễn kia đối với nguyên chủ vốn không có tình cảm nhưng nguyên chủ lại yêu nam nhân này đến khắc cốt ghi tâm. Trước đó, cho dù Tần Viễn không yêu nguyên chủ nhưng suy cho cùng hắn cũng không làm gì quá đáng, cuộc sống của hai người họ trôi qua bình lặng như vậy, đối phương tự coi nhau như những người bạn, cho dù Tần Viễn có không yêu nguyên chủ cũng sẽ không mắng thêm một lời nặng nề, việc của ai người ấy quản.
Nguyên chủ cũng không bát náo đòi hỏi tình cảm của Tần Viễn, bọn họ sống như vậy một đời như một đôi bạn tri kỷ, không hề có tình yêu, nhưng sau đó một Tô Yên xuất hiện.
Hoá ra Tô Yên sau khi trùng sinh lại đã phát hiện bản thân bị người khác đem làm bức bình phong.
Tô Yên muốn trả thù, chỉ có thể mượn sức của Tần Viễn.
Không nghĩ đến, bản thân và Tần Viễn cứ như vậy có tình cảm với nhau, nhưng kiếp trước cô ta vốn chưa từng có can đảm theo đuổi bất kỳ ai, kiếp này nếu đã sống lại, Tô Yên nhất quyết theo đuổi tình yêu tới cùng.
Huống hồ gì Tô Yên còn biết cho tới tận khi mình chết Tần Viễn với người vợ kia vẫn không có thêm bất kỳ tình cảm nào, lúc sống tại Tô Yên cho rằng mình phải cứu vớt tình yêu của Tần Viễn, cho hắn biết cảm giác ấm áp khi yêu một người là như thế nào.
Cái kết đương nhiên là Yên-Viễn\*
Nguyên chủ vốn rất yêu Tần Viễn, nhưng kiếp trước vì cứ thế bình lặng, chính bản thân nguyên chủ cảm thấy như vậy cũng rất tốt, luôn duy trì trạng thái bình tĩnh hết sức có thể, nhưng kiếp này lại có thêm một người thứ ba nguyên chủ làm sao có thể chịu đựng được hai người họ ân ái ngay trước mặt?
Nguyên chủ là một người đơn thuần, đứng trước nhiều mưu kế của Tô Yên, cuối cùng bản thân rớt đài. Tần Viễn ban đầu đối xử với nguyên chủ cũng không tệ nhưng xét thấy người vợ này của bản thân ngày càng quá đáng, ngày càng độc ác, thâm tâm Tần Viễn sinh ra một loại cảm giác chán ghét khôn cùng.
Lúc này hắn đã bắt đầu có ý định ly hôn...
Tần Viễn muốn ly hôn nhưng nguyên chủ nhất quyết không chịu, cuối cùng nguyên chủ lại phát hiện bản thân đang mang thai, còn là một bé trai đã được ba tháng.
Những tưởng đứa con đang ở trong bụng có thể giữ chân người đàn ông kia, nhưng nào ngờ đâu, khi nguyên chủ sinh con xong cũng là lúc Tần Viễn dọn ra khỏi nhà, đến sống cùng một nhà với Tô Yên.
Mà đứa con trai này của nguyên chủ, càng lớn lại càng trở nên căm ghét người mẹ ruột này, nguyên chủ cũng vì buồn bực mà buông lỏng bản thân, ăn uống rất nhiều, cuối cùng dẫn đến béo phì, cả người to lớn, hoàn toàn không có tố chất. Tần Viễn vẫn luôn gửi tiền vào thẻ ngân hàng cho nguyên chủ đều đặn nhưng đến một lần cũng không trở về căn biệt thự kia, sau vài năm, nguyên chủ bắt đầu tìm đến rượu, sau đó là thuốc lá, cuối cùng là thuốc phiện.
Đứa con mà mình mang nặng đẻ đau lại cùng với chồng của mình đến nhà của tiểu tam, ở lại đó, cùng ăn cơm, cùng nói chuyện, cùng cười đùa, thậm chí chưa ly hôn nhưng người chồng kia của nguyên chủ lại gọi một nữ nhân khác là vợ, thậm chí đứa con trai mà mình nuôi nấng suốt ngần ấy năm lại không chịu cảm thông cho mình, đến nhà của tiểu tam, gọi người khác một tiếng "Mẹ".
Cuối cùng, trong một lần lên cơn nghiện hút, nguyên chủ qua đời ở trong nhà vì bị sốc thuốc phiện.
Một đời như vậy, cũng đủ thê lương...
Từ Ân còn nhớ, trong thư hàm mà nguyên chủ gửi đến có ghi mấy chữ: “ Nếu có kiếp sau, nhất định đừng sống một cuộc đời như vậy nữa...”
Sống như vậy, đến bản thân còn nhận không ra mình là ai...
\_
\*Yên-Viễn: Ghép từ hai tên Tô Yên và Tần Viễn. Ý chỉ Yên Ổn Vĩnh Viễn.