[Dân Quốc 1937 - Thượng Hải]
- Nè nè đừng có chen, xếp hàng lấy vé... xếp hàng... xếp hàng.
Dòng người chen lấn, xô đẩy nhau để giành vé vào vũ trường Bách Lạc Môn. Hôm nay là ngày đầu tiên ca kỹ Yên Chi đến hát tại Đại Thương Hại, Kiều Trấn Vũ đã ra giá cao để mời cô ta đầu quân về Bách Lạc Môn.
Cô ta là ca nữ nổi tiếng nhất Quảng Châu, vẻ đẹp kiều diễm như hồ ly, giọng hát lôi cuốn hút hồn, nghe danh đã lâu, nay có cơ hội được tận mắt chứng kiến nên đám người đó mới ồ ạt đổ xô như vậy.
- Né ra né ra.
Năm tên thuộc hạ gạt đám thường dân ra một bên, mở đường cho Kiều Trấn Vũ đi vào. Anh là xã hội đen khét tiếng ở Thượng Hải, Bách Lạc Môn chỉ là một mối kinh doanh nhỏ so với hàng ngàn tiệm thuốc phiện và sòng bạc của anh, số tiền dơ bẩn kiếm được trong một ngày còn nhiều hơn 20 năm tiền lương của công nhân.
- Ông chủ.
Các nhân viên đồng loạt cúi đầu chào, dang tay mời anh đi vào.
Bách Lạc Môn là hộp đêm giải trí của bọn nhà hào môn, họ đến đây chủ yếu để uống rượu, nghe nhạc và xem khiêu vũ.
Ca khúc Dạ Thượng Hải vang khắp vũ trường, tiếng vỗ tay la hét inh ỏi đến nhức tai. Bỗng chốc có ai đó đóng cửa lại, tiếng ồn cũng giảm bớt đi.
Hiểu Đồng thần trí mơ mơ màng màng, khó khăn mở đôi mắt nặng trĩu ra. Đầu cô đau muốn nổ tung lên, căn bản không biết mình đang ở đâu, xung quanh chỉ toàn một màu đêm tối tịch, thân thể cô ngồi cuộn lại trong một không gian eo hẹp, muốn duỗi thẳng chân cũng không được.
“Không lẽ mình đã chết rồi”.
Trong lúc mơ màng cô nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người đàn ông, cô gắng sức nhìn ra khe hở để xem khung cảnh bên ngoài.
Một ông Mỹ vẻ mặt bực tức đập bàn chửi mắng. Bằng vốn ngoại ngữ ít ỏi của mình, cô biết được hình như họ đang tranh chấp cửa hàng gì đó.
Cô đổi một góc nhìn khác thì trông thấy Kiều Trấn Vũ. Cô giật mình hoảng sợ, bịt miệng lại để không phát ra tiếng động. Cô tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, không ngừng dụi mắt xem kỹ lại lần nữa.
“Chẳng phải hắn là vai phụ trong cuốn phim đó sao, cảnh tượng này chính là khúc mở đầu. Không lẽ mình đã xuyên vào bộ phim, hay là mình đang nằm mơ”.
Kiều Trấn Vũ ung dung ngồi hút thuốc, chẳng hề lo sợ khẩu súng trong tay người Mỹ đó. Anh ta đeo bao tay đen, khoác thêm chiếc áo da cùng màu, khí chất bức người đến đáng sợ.
Anh quật hai ngón tay ra lệnh cho đàn em đem ba túi tiền đô ra, đổ đầy lên bàn. Anh muốn chèn ép ông ta bán lại căn tiệm ở đường Lợi Đông để anh xây tiệm thuốc phiện.
Bởi vì ông ta không chịu nên Kiều Trấn Vũ đã sai thuộc hạ cách vài ba hôm đi đập vỡ đồ đạc trong tiệm, phá đến ông không thể làm ăn. Ông nhịn hết nổi nên phải chạy đến đàm phán với Kiều Trấn Vũ, ông ta chỉ dám chửi mắng chứ không dám động thủ, bởi cả Thị Trưởng cũng phải câu nể trước địa vị và gia tài của anh. Kiều Trấn Vũ là người cầm đầu xã hội đen, đụng chạm tới anh chỉ tổn thiệt hại.
Ông Mỹ điên tiết nổ liền ba phát súng vào tủ áo để trút giận. Đạn súng bắt xuyên qua tủ để lại ba cái lỗ lớn bốc ra khói.
- AAAAA…
Hiểu Đồng hét lớn ngã lăn khỏi tủ đồ. Phát súng bắt xuyên qua màng nhĩ làm cô hoảng giật, cô đảo mắt ngây người ra nhìn họ.
- DAMN IT (chết tiệt)
Ông ta tức giận nổ súng bắn cô, kỹ thuật tệ đến nỗi nhát nào cũng bắn trượt.