Khi Ngô Mông đưa ra lời cảnh cáo với thổ dân, phía đối diện đội tàu thổ dân cũng truyền ra từng đợt rối loạn, đặc biệt khi bọn họ nhìn thấy nỏ pháo và pháo trên chiến thuyền Đại Tống đều chuyển hướng bọn họ, khiến cho thổ dân càng thêm khẩn trương, sợ người Tống thật sự đốt lửa tiến công, bọn họ bên này tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng khi đối mặt hải quân Đại Tống lại không có bất luận cái gọi là phần thắng nào.
Vốn Ngô Mông cũng không có ý định thật sự đánh một trận, sở dĩ gã biểu hiện ra cứng rắn, mạnh mẽ đơn giản là hù dọa một chút, bởi vì gã biết bọn thổ dân này luôn luôn là người thích bắt nạt kẻ yếu, nếu ngươi biểu hiện hơi yếu đuối một chút, vậy đối với phương nhất định sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên đối mặt với bọn họ tuyệt đối không thể lui về phía sau nửa bước, như vậy mới càng thêm hiệu quả.
Tuy nhiên tình huống ngoài ý liệu chính là, cách này trong quá khử thử trăm lần hiệu nghiệm cả trăm lần giờ lại mất hiệu quả, chỉ thấy đối diện thổ dân phát sinh ra rối loạn nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh lại, cũng không tránh ra tuyến đường an toàn, điều này làm cho Ngô Mông cũng có chút kinh ngạc, tuy nhiên lúc này Tả Tư Minh thả kính viễn vọng trên tay nói với gã:
- Ngô Tướng quân, đối diện có một con thuyền đi ra, dường như là muốn cùng chúng ta đàm phán!
Tả Tư Minh chỉ một ngón tay, Ngô Mông nhìn theo ngón tay của y, quả nhiên phát hiện trong đội tàu bọn thổ dân có một con thuyền nhỏ chạy nhanh ra, trên thuyền chở vài thổ dân, hơn nữa cũng không có mang vũ khí, thật sự là có vẻ muốn đàm phán.
Đợi thuyền nhỏ chạy nhanh đến trước mặt, Ngô Mông sai người thả cho bọn họ tiến vào, sau đó thuyền nhỏ ngừng cạnh chiến thuyền, trên thuyền nhỏ có hai thổ dân theo thang dây bò lên, thổ dân phía sau quần áo bình thường, rõ ràng là một tùy tùng, mà thổ dân đi trước chẳng những quần áo hoa lệ, hơn nữa diện mạo cũng không giống thổ dân bình thường, tuy rằng cũng rất đen nhưng từ ngũ quan nhìn qua thật ra khá giống người Tống, hơn nữa còn khá ít tuổi, nhiều lắm chừng hai mươi tuổi.
Chỉ thấy vị sứ giả này đi vào trên boong thuyền. Khi thấy Tả Tư Minh và Ngô Mông, lập tức tiến lên thi lễ một cái và dùng tiếng Quan thoại vô cùng lưu loát:
- Sứ tiết của vương quốc Tát Tề - Hà Nam Sinh bái kiến hai vị tướng quân, không biết vị nào là Ngô Mông Tướng quân?
- A? Bản tướng quân chính là Ngô Mông, không ngờ sứ tiết nói tiếng Hán?
Ngô Mông nghe đến đó cũng kinh ngạc nói, Tát Tề vương quốc chính là vương quốc đứng sau cảng Mã Sinh của bọn thổ dân, vương quốc này vốn là thế lực lớn nhất eo biển Malacca, nhưng từ khi Đại Tống đến, mấy lần bị đánh bại, kết quả khiến cho Tát Tề vương quốc thực lực tổn thương nặng nề. Hiện tại cũng chỉ có thể xếp thứ hai, về phần thứ nhất dĩ nhiên là Đại Tống rồi.
- Khởi bẩm Ngô Tướng quân, phụ thân ta thật ra là người Hán, lão gia vốn là nhân sĩ Duyện Châu, sau lại bởi vì đắc tội quyền quý, cha ta mới không thể không mạo hiểm ra khơi, dưới cơ duyên xảo hợp lưu lạc đến Tát Tề vương quốc và cưới mẫu thân Hà mỗ, từ đây chọn nơi này làm quê hương thứ hai.
Hà Nam Sinh vô cùng rộng rãi giới thiệu thân thế của mình một chút, trên mặt cũng mang theo vài phần tươi cười.
- Hả? Không ngờ sứ tiết cũng coi như là người Tống. Chỉ có điều chẳng biết tại sao lại dốc sức vì Tát Tề vương quốc?
Ngô Mông nghe đến đó cũng trừng mắt nói, theo gã, Hà Nam Sinh có phụ thân là người Tống, như vậy dĩ nhiên y cũng là người Tống nhưng y lại dốc sức vì địch quốc, đây quả thực chẳng khác nào hành vi bán nước.
- Ha hả, Ngô Tướng quân lời ấy sai rồi, trong người Hà mỗ tuy rằng chảy một nửa dòng máu người Tống, nhưng ta sống ở Tát Tề thì làm người Tát Tề, đối với Hà mỗ mà nói, Tát Tề mới là mẫu quốc của ta, cho nên Hà mỗ dĩ nhiên phải dốc sức vì Tát Tề!
Hà Nam Sinh lúc này cũng tỏ vẻ bình tĩnh biện giải cho mình.
- Ngươi..
Ngô Mông cũng là lần đầu tiên gặp được người giống Hà Nam Sinh như vậy. Trong lúc nhất thời cũng theo đó chán nản, tuy nhiên lúc này Tả Tư Minh cũng xen lời y:
- Hà sứ tiết, ngươi vì ai xuất lực đó là chuyện riêng của ngươi. Chẳng qua bản tướng quân không hiểu là, vì sao Tát Tề vương quốc các ngươi lại phái chiến thuyền ngăn trở đội tàu chúng ta, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn khai chiến với Đại Tống?
- Không tồi! Xem ra mấy lần trước giáo huấn các ngươi chưa nhớ kỹ, có phải vẫn muốn đánh tiếp hay không?
Ngô Mông lúc này cũng rốt cuộc tỉnh ngộ lại, lập tức cũng không còn rối rắm chuyện của Hà Nam Sinh, bắt đầu chất vấn đối phương vì sao muốn ngăn trở bọn họ?
Chỉ thấy Hà Nam Sinh trước là có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tả Tư Minh một cái, theo y biết, hải quân đóng ở Nam Dương cảng đều là thủ hạ của Ngô Mông, chỉ có điều tướng quân trước mắt thoạt nhìn thân phận cũng không dưới Ngô Mông, chẳng lẽ Đại Tống lại tăng binh cho Nam Dương cảng hay sao?
Nghĩ đến chuyện này, Hà Nam Sinh cũng không khỏi có chút trầm trọng, tuy nhiên bây giờ không phải là lúc xuống tinh thần, bởi vậy chỉ thấy gã lại mở miệng nói:
- Khởi bẩm hai vị tướng quân, cảng Mã Sinh đã giao Vương tử Lợi Ô Gia xử lý, vừa vặn hôm nay lại là sinh nhật vương tử, Vương tử thích nhất náo nhiệt, lại nghe nói có đội tàu Thiên Trúc đi qua eo biển, cho nên lúc này mới tính toán mời bọn họ tiến vào cảng, chúc thọ cho Vương tử nhà ta!
Hà Nam Sinh ở mặt ngoài mặc dù nghiêm trang, bất quá trong lòng y cũng cười khổ, lý do cũng không phải là y nghĩ ra mà là cái vị Lợi Ô Gia Vương tử kia nghĩ ra được, tuy rằng y cũng thấy lý do này căn bản không có khả năng thuyết phục, nhưng đối phương lại cố ý như thế, phỏng chừng Lợi Ô Gia nghĩ gã là vương gia vương quốc Tát Tề thì ngay cả người Tống cũng phải cho gã vài phần mặt mũi.
- Ha ha, như thế đúng dịp quá, hôm nay cũng là sinh nhật bản tướng quân, cũng muốn mời đội tàu Thiên Trúc tiến đến ngồi một chút, cho nên kính xin vị Vương tử kia nhìn trước sau, hãy để cho đội tàu Thiên Trúc đi Nam Dương cảng đi!
Ngô Mông nghe đến đó lúc này cười to nói.
Đối với Vương tử kia, Ngô Mông cũng đã được nghe nói, đối phương là con út của Tát Tề quốc vương, từ nhỏ đã được sủng ái, điều này cũng khiến gã có tính cách tự đại, nhận thức về thiên hạ sai lệch, trừ gã và phụ vương gã ra, không còn có ai lớn hơn gã nữa, thậm chí ngay cả mấy vị ca ca gã cũng không để vào mắt, đoạn thời gian trước Lợi Ô Gia bị sai đến cảng Mã Sinh quản lý sự vụ, không đến một tháng cũng đã gây ra không ít chê cười, chỉ có điều không nghĩ tới đối phương đã vậy còn quá ngu xuẩn trêu chọc Đại Tống.
- Xem ra Ngô Tướng quân không có ý định để đội tàu Thiên Trúc lại! Hà Nam Sinh nghe thấy lời trêu chọc, lập tức sắc mặt trầm xuống nói.
- Đúng vậy, vừa vặn ngươi cũng giúp ta nói với vị Lợi Ô Gia kia, trong nửa canh giờ nếu không thay đổi ý định, tạo thành bất kì hậu quả gì do Tát Tề vương quốc các ngươi tự gánh vác!
Ngô Mông vừa trừng mắt nói, trên mặt cũng lộ ra vài phần sát khí, đối mặt Tát Tề vương quốc từng là bại tướng gã có tư cách nói lời như vậy.
Nhìn thấy thái độ Ngô Mông cứng rắn, Hà Nam Sinh cũng biết nói thêm gì đi nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục, kỳ thật ngay từ đầu, y đã khuyên Lợi Ô Gia đừng làm ra loại chuyện chọc giận Đại Tống nà, càng không đồng ý phái sứ tiết tới gặp Ngô Mông, đáng tiếc đối phương căn bản không nghe lời khuyên bảo. Y là thần tử Tát Tề, cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của Lợi Ô Gia, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng đi một chuyến, kết quả cũng không nằm ngoài dự liệu của y.
- Một khi đã như vậy, Hà mỗ xin cáo lui, tuy nhiên Hà mỗ vẫn hy vọng Ngô Tướng quân có thể khắc chế lại một phần!
Hà Nam Sinh nói xong lại thi lễ một cái, sau đó lui xuống rời đi.
- Ngô Tướng quân, ngươi nói chắc chắn như vậy, nếu chẳng may Tát Tề vương quốc thật sự không lùi binh thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự phải đánh?
Tả Tư Minh nhìn Hà Nam Sinh rời khỏi lập tức có chút bận tâm nói, y cũng không phải sợ đánh giặc, mà lo lắng vạn nhất đánh nhau, cấp trên trách tội xuống thì làm sao bây giờ?
- Ha hả, Tư Minh huynh cứ yên tâm đi, nếu thật sự đánh nhau, cấp trên tuyệt đối sẽ không có ai trách tội, nói không chừng còn có thể có tưởng thưởng đó.
Ngô Mông lúc này cười nói. Xem ra gã dường như biết tin tức gì đó.
Nhìn thấy bộ dạng Ngô Mông, Tả Tư Minh lúc này cũng hiểu được, y cũng không hỏi đối phương đã biết được tin gì. Bởi vì hắn tin tưởng Ngô Mông chắc chắn sẽ không mơ hồ lừa gạt mình, cho nên y cũng không nói gì nữa, mà mệnh lệnh cho tướng sĩ thủ hạ chuẩn bị ứng chiến, chỉ cần thời gian vừa đến, lập tức phát động công kích với chiến thuyền vương quốc Tát Tề.
Hà Nam Sinh thừa lúc thuyền nhỏ trở lại đội thuyền của mình, sau đó đi lên một chiến thuyền lớn nhất, chiếc thuyền này cũng không phải là do Tát Tề vương quốc kiến tạo mà là dùng một thương thuyền của Đại Tống cải tạo mà thành, chiến thuyền tuy rằng không thể so sánh với chiến thuyền Đại Tống nhưng ở Tát Tề vương quốc cũng đã xem như hạc giữa bầy gà rồi.
Hà Nam Sinh theo thang dây đi lên chiến thuyền. Vừa mới bước lên boong tàu, chợt nghe thấy một trận cười hì hì. Ngay sau đó chỉ thấy một dáng người thiếu niên thổ dân mập mạp đang cùng hai thiếu nữ thổ dân chơi đùa, không có một chút khẩn trương nơi chiến trường, điều này làm cho y cũng thở dài, sau đó tiến lên hành lễ nói:
- Lợi Ô Gia, ta cũng không có nói được gì với tướng lĩnh quân Tống, hơn nữa đối phương lại cảnh cáo, nếu sau nửa canh giờ không cho đội tàu đi qua, bọn họ rất có thể sẽ áp dụng vũ lực!
- Cái gì? Chẳng lẽ ngươi chưa nói cho bọn hắn biết ta ở trong này sao?
Thiếu niên mập mạp nghe thấy Hà Nam Sinh nói lập tức giận dữ, gã chính là Lợi Ô Gia, tuy nhiên cũng chính vì cha gã quá mức sủng ái gã, lại nuôi gã thành một kẻ ngu xuẩn.
- Lợi Ô Gia, ngài phải biết rằng kẻ chúng ta đối mặt là Đại Tống, chứ không phải tiểu quốc Á Sa hay Tân Thuận, chúng ta trước kia ở Malacca này không có đối thủ, nhưng hiện tại Đại Tống đến đây, quốc thổ bọn họ hơn chúng ta mấy chục lần, nhân số lại vượt qua gấp trăm lần, đặc biệt bọn họ đã mấy lần đánh bại chúng ta, cho nên khi đối mặt Đại Tống, phải dùng giọng điệu hòa hoãn nói chuyện với bọn họ!
Nhìn thấy Lợi Ô Gia ngu xuẩn, Hà Nam Sinh lúc này rốt cuộc cũng không kìm nổi mở miệng dạy dỗ, bởi vì y biết Lợi Ô Gia cứ tiếp tục làm loạn như vậy, chỉ sợ lại dẫn tới một hồi đại chiến, thậm chí rất có thể khiến Tát Tề vương quốc diệt vong.
- Hừ! Hà Nam Sinh ngươi đang ở đây nói chuyện với ai vậy, đừng tưởng rằng ngươi là con của cô cô ta là có thể làm ra bộ dạng biểu huynh giáo huấn ta, ở trong mắt ta ngươi chẳng là cái thá gì hết!
Lợi Ô Gia nghe đến đó cũng giận dữ nói, gã lớn như vậy chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với gã.
- Ta không phải lấy thân phận biểu huynh nói chuyện với ngài mà là một thần tử nói với ngài, Đại Tống, chiến thuyền tuy ít nhưng trang bị nỏ pháo và pháo, uy lực vô cùng cường đại, mấy lần trước chúng ta chính là thua bởi hai loại vũ khí này, bây giờ đối phương đã đem họng pháo nhắm ngay vào chúng ta, bất cứ lúc nào đều có thể nã pháo, nếu không kịp thời tránh đường, đến lúc đó vạn pháo phát ra cùng một lúc, ta và ngìa đều chết ở chỗ này!
Hà Nam Sinh lại giận dữ nói, lúc này y cũng bất chấp mọi cái giá rồi, chọc giận Lợi Ô Gia cùng lắm thì vứt bỏ chức vị hiện tại, vậy còn tốt hơn ngay lập tức chết ở đây.
Kỳ thật vừa rồi Hà Nam Sinh khi nói về chính mình còn che giấu một chút, người phụ thân y cưới được chính là em gái ruột của Tát Tề quốc vương đương nhiệm, nói cách khác, y là biểu huynh của Lợi Ô Gia, chỉ có điều quan hệ của y và Lợi Ô Gia cũng không tốt lắm, y lại biểu hiện cực kỳ có tài năng cho nên lần này được Tát Tề quốc vương phái đến cảng Mã Sinh hiệp trợ Lợi Ô Gia, phỏng chừng Tát Tề quốc Vương cũng biết con mình căn bản không có khả năng quản lý cảng lớn như vậy.
- Chết... Chết ở chỗ này?
Lợi Ô Gia nghe thấy chuyện liên quan đến tính mạng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, nhưng gã là người vô cùng quý trọng tính mạng của bản thân, tuy rằng trong lòng có chút hoài nghi nhưng cho dù là có một phần vạn khả năng, gã cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Nhìn thấy Lợi Ô Gia rất sợ chết, Hà Nam Sinh lại thở dài, tuy nhiên y rốt cuộc cũng bắt được nhược điểm của đối phương, lập tức chậm dần giọng nói:
Hà Nam Sinh lại phân tích, nếu không phải hiện tại chuyện này quan hệ đến sinh tử của mình, y còn lâu mới thèm dông dài với tên ngu xuẩn này.
- Chuyện này...
Lợi Ô Gia tuy rằng ngu xuẩn nhưng cũng không phải là dại dột bất trị, ít nhất hiện tại gã còn có thể phân biệt ra được những lời Hà Nam Sinh nói đều quan hệ đến lợi ích của bản thân, bởi vậy trong lúc nhất thời cũng lộ ra vẻ mặt trầm tư, tuy rằng gã khinh thường mấy ca ca, nhưng cũng biết bọn họ đối với mình luôn luôn vô cùng căm thù, nếu để cho bọn họ bắt được nhược điểm, cuối cùng thua thiệt chỉ có thể là chính mình.
Nhìn thấy Lợi Ô Gia khó khăn suy nghĩ với cái đầu heo của gã, Hà Nam Sinh cũng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, bất quá nghĩ đến thế cục bây giờ, y lại lần nữa cau chặt mày, cho dù lần phong ba này trôi qua nhưng đối mặt Đại Tống càng ngày càng cường thế, ngày sau Tát Tề vương quốc bọn họ nên như thế nào ứng đối tiếp đây?