“Đông đông đông” tiếng trống báo canh trong cung vang lên ba tiếng, thời gian đã đến canh ba, bình thường lúc này trong cung sớm đã giới nghiêm, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào tùy tiện đi lại, nhưng hôm nay lại có chút đặc biệt, trên đường trong cung vẫn còn không ít thái giám và cung nữ vội vàng đi qua đi lại, đặc biệt điện Thùy Củng nơi Triệu Húc ở, đèn lại sáng trưng.
Trong tẩm cung của Triệu Húc ở điện Thùy Củng, đám người Triệu Nhan và Cao Thái hậu, Hướng Hoàng hậu đều lẳng lặng canh giữ ở bên giường Triệu Húc, tất cả mọi người đều không buồn ngủ chút nào, Tào Dật vẻ mặt mệt mỏi ngồi cạnh giường Triệu Húc, ba ngón tay đặt trên cổ tay Triệu Húc, đang yên lặng bắt mạch cho y, lúc trước Tào Dật nói rõ việc Triệu Húc muốn giấu diếm bệnh tình của chính mình, sau đó liền tiến hành chẩn bệnh cho Triệu Húc, và kê đơn thuốc cho Triệu Húc uống, tính toán thời gian sẽ có tác dụng, chỉ có điều không biết hiệu quả như thế nào?
Thời gian trôi qua, chỉ thấy biểu cảm trên mặt của Tào Dật càng ngày càng chăm chú, qua một hồi lâu rồi mới hướng tới đám người Cao Thái hậu lắc đầu nói:
- Thái hậu, mạch của Bệ hạ vô lực hỗn loạn, hơi thở cũng cực kỳ yếu ớt, cho dù là vừa mới uống đơn thuốc thần kê cũng vẫn không khá hơn là bao, chỉ sợ… Ôi~
Lời của Tào Dật còn chưa nói hết, chỉ là cuối cùng lão kèm theo một tiếng thở dài, Cao Thái hậu vốn đang đứng lại một lần nữa ngã xuống ghế, hồi lâu cũng không đứng lên được. Tào Dật được coi là đệ nhất thần y của Đại Tống, mấy năm nay có không ít người sắp chết được lão kéo về từ Quỷ Môn quan, cho nên Cao Thái hậu cũng coi Tào Dật trở thành tia hy vọng cuối cùng, nhưng bây giờ nghe thấy lão cũng bất lực, đây quả thực là tuyên án tử hình với Triệu Húc, chỉ sợ trên đời này không còn có ai có thể cứu được y.
- Tổ phụ, nếu như để cho Trực Lỗ Cổ thần y dùng thuật châm cứu của lão, có khả năng cứu đại ca trở về không?
Triệu Nhan lúc này có chút không cam lòng đề nghị, y thuật của Trực Lỗ Cổ và Tào Dật cũng sàn sàn như nhau, tuy nhiên hai người cũng có phần sở trường riêng. Ví như thuật châm cứu của Trực Lỗ Cổ, ở mặt kéo dài tính mạng càng có nhiều chỗ độc đáo.
Tuy nhiên đối với đề nghị của Triệu Nhan, Tào Dật cũng chỉ cười gượng lắc đầu nói:
- Cháu rể có điều không biết, bất kể thuật châm cứu gì, thật ra đều là thôi thúc nguyên khí trong cơ thể con người, do đó đạt được mục đích trị bệnh cứu người. Nhưng Bệ hạ trước đây bề bộn nhiều việc chính sự, thường xuyên cả đêm không nghỉ ngơi, điều này tiêu hao cực độ nguyên khí trong cơ thể, hơn nữa trong khoảng thời gian này thân thể Bệ hạ bệnh nặng, khí huyết hao tổn nặng nề, kể từ đó nguyên khí lại đại thương, trong tình hình như vậy hiệu quả châm cứu cũng sẽ kém rất nhiều.
Nói tới đây, chỉ thấy Tào Dật dừng một chút, tiếp theo bỗng nhiên thở dài một tiếng nói:
- Đương nhiên điều này cũng không thể xem như nguyên nhân chính. Thật ra lúc trước, Bệ hạ cũng sớm đã một lần mời Trực Lỗ Cổ châm cứu kéo dài mạng cho người, cũng chính vì lần châm cứu đó, mới khiến cho Bệ hạ có thể chống đỡ đến hiện tại, nếu không Bệ hạ một tháng trước có thể đã không xong rồi, chỉ có điều lần châm kéo dài tính mạng đó cũng đã đem tất cả nguyên khí còn lại của Bệ hạ tiêu hao hết, nếu như lại cưỡng ép thi triển châm cứu kéo dài tính mạng, chỉ sợ sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại.
- Cái gì!
Triệu Nhan nghe đến đó lại khiếp sợ kêu lên. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới trước đây Triệu Húc đã dùng qua châm cứu để kéo dài tính mạng, chẳng trách trước đây có quãng thời gian hắn cảm giác tinh thần Triệu Húc tốt lên rất nhiều. Lúc ấy hắn còn cho rằng bệnh tình của Triệu Húc bắt đầu chuyển biến tốt hơn rồi, nhưng không nghĩ rằng Triệu Húc lại đang cạn kiệt tính mạng của mình.
- Tào thần y, xin ngài nói thật, Bệ hạ còn lại bao nhiêu thời gian? Lúc nào thì có thể tỉnh lại?
Đúng lúc này, chỉ thấy Hướng Hoàng hậu trước giờ không mở lời đột nhiên hỏi, lúc trước nàng nghe được tin tính mạng Triệu Húc chẳng còn bao lâu nữa lập tức ngất đi. Sau đó tuy rằng tỉnh lại, nhưng tinh thần lại cực kém, sắc mặt cũng nhợt nhạt vô cùng, tuy nhiên nàng lúc này lại quật cường đứng ở đó, trên khuôn mặt nhu nhược không ngờ lại mang theo vài phần kiên quyết.
- Điều này..
Chỉ thấy Tào Dật lúc này do dự một lát. Cuối cùng rốt cuộc mở miệng nói:
- Khởi bẩm Hoàng hậu, thân thể Bệ hạ đã như canh đèn cạn dầu, cho dù chúng thần toàn lực cứu chữa, chỉ sợ nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài được bảy ngày, về phần muốn khiến Bệ hạ tỉnh lại thì không khó, chỉ cần mời Trực Lỗ Cổ đến châm cứu là được.
- Bảy… bảy ngày.
Hướng Hoàng hậu nghe đến đó sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, thân mình cũng lảo đảo muốn ngã, nhìn như muốn ngã xuống, cung nữ bên cạnh vội vàng tiến đến định đỡ, nhưng lại bị Hướng Hoàng hậu đẩy ra, sau đó chỉ thấy nàng nhẹ nhàng hành lễ một cái với Tào Dật nói:
- Một khi đã như vậy, mấy ngày này làm phiền Tào thần y rồi, mặt khác vị Trực Lỗ Cổ thần y kia, cũng mời ngài ấy nhanh chóng vào cung, sau đó cứu Bệ hạ tỉnh lại, sớm ngày định ra ngôi vị Thái tử!
- Đúng vậy.
Cao Thái hậu nghe được lời Hướng Hoàng hậu, lúc này cũng ngộ ra, lau nước mắt trên mặt nói:
- Bệ hạ không những là con trai của ai gia, đồng thời cũng là hoàng đế của Đại Tống, một thân duy trì an nguy thiên hạ, cho nên tất nhiên phải lấy quốc sự làm trọng, chuyện người kế vị tuyệt đối không được chậm trễ!
Cao Thái hậu đang nói những lời này, ánh mắt còn cố ý nhìn Triệu Nhan, tuy nhiên Triệu Nhan lại không biểu hiện gì đối với cái nhìn này, vẫn ngơ người đứng đó không nhúc nhích, dường như vẫn chưa tỉnh táo lại từ khi bị đả kích rằng tính mạng của Triệu Húc chỉ còn lại có bảy ngày.
Nhìn thấy Triệu Nhan bất động, Cao Thái hậu dường như cũng không có trưng cầu ý kiến của hắn, lúc này phái người xuất cung đi mời Trực Lỗ Cổ, kết quả đợi khi sắc trời hơi sáng, Trực Lỗ Cổ rốt cuộc cũng tới hoàng cung, lúc này Triệu Nhan cũng đã tỉnh táo lại từ trong đau buồn, tuy nhiên hắn với chuyện Trực Lỗ Cổ cứu Triệu Húc tỉnh lại cũng không có phản ứng gì quá lớn, bởi vì hắn biết điều này là Cao Thái hậu và Hướng Hoàng hậu đang phòng bị hắn, dù sao hắn hiện tại cũng đang đảm đương nhiếp chính, nếu như trong lòng hắn có ý đồ bất chính, chỉ sợ không ai có thể ngăn được hắn.
Đối với cách nghĩ của Cao Thái hậu và Hướng Hoàng hậu bọn họ, Triệu Nhan tất nhiên vô cùng hiểu rõ, tuy nhiên hắn với việc này cũng không thèm để ý, bởi vì hắn đối ngôi vị Hoàng đế căn bản không có hứng thú, kể cả chính miệng Triệu Húc nói muốn đem ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho hắn, sợ rằng hắn cũng không tiếp nhận được, đặc biệt trong khoảng thời gian này khi đảm đương nhiếp chính, mỗi ngày hắn bận đến nỗi cả thời gian sống chung với người thân cũng không có, nếu như lại ngồi lên hoàng vị, chỉ sợ sẽ càng thêm không làm chủ được, cho nên việc khổ sai này ai thích làm thì làm, dù sao hắn cũng không muốn làm nữa.
Thuật châm cứu của Trực Lỗ Cổ không hổ danh là đệ nhất thiên hạ, tuy rằng không thể cứu mạng Triệu Húc, nhưng sau khi được lão châm cứu, Triệu Húc quả nhiên tỉnh lại, điều này làm cho Triệu Nhan và Cao Thái Hậu, Hướng Hoàng hậu ba người đều vui mừng nhào tới, mà khi Triệu Húc mở đôi mắt mơ màng, nhìn thấy trước mặt ba người thân nhất của y, trên khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt không ngờ lộ vài phần tươi vui.
- Đại ca, người hiện tại cảm thấy như thế nào?
Triệu Nhan giành lời trước tiên mở miệng hỏi, thật ra hắn rất muốn biết tại sao Triệu Húc phải giấu diếm bệnh tình của mình, chỉ có điều Trực Lỗ Cổ nói, thời gian Triệu Húc tỉnh lại cũng không dài, cho nên có một số việc không thể hỏi, tránh để lãng phí thời gian.
Chỉ thấy Triệu Húc nghe được lời của Triệu Nhan chuyển ánh mắt nhìn hắn một cái, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười gượng, cũng không vội vã trả lời hắn, mà dùng ánh mắt nhìn quanh một lượt đám người ở trong điện, khi nhìn thấy Tào Dật và Trực Lỗ Cổ hai vị thần y đều đang ở đây, trong lòng cũng đoán được xảy ra chuyện gì, lúc này mới nói với Triệu Nhan:
- Tam… Tam đệ, lúc trước ta che giấu bệnh tình của mình, hy vọng mọi người đừng có trách ta!
- Đại ca ~
Nhìn thấy Triệu Húc đã ở tình trạng này, sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên lại là tự mình giải thích chuyện muốn giấu diếm bệnh tình, cũng muốn hắn không nên tự trách mình, điều này làm cho nước mắt của Triệu Nhan lập tức tuôn ra, vừa rồi cố nén đau buồn nhưng rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, không kìm được khóc lớn lên trước mặt Triệu Húc.
Lúc trước Triệu Nhan vẫn biểu hiện vô cùng kiên cường, bởi vì sau khi Triệu Húc ngã xuống, toàn bộ Đại Tống có thể làm chủ còn lại cũng chỉ có hắn, cho nên hắn không thể không kiên cường, tuy nhiên sau khi Triệu Húc tỉnh lại, hắn không cần phải duy trì loại kiên cường này nữa.
Triệu Nhan khóc như vậy, Hướng Hoàng hậu cũng cảm thấy đau buồn, lập tức đến bên Triệu Húc, vừa mới muốn nói gì, tuy nhiên lại bị Triệu Húc nhẹ nhàng cầm tay nàng, hai phu thê tâm ý tương thông, lập tức Hướng Hoàng hậu cũng rơi lệ không thôi, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh Triệu Húc không nói gì.
Cho đến lúc này, Triệu Húc mới ngẩng đầu lên khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra nụ cười gượng nói với Cao Thái hậu đứng bên cạnh:
- Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, chỉ sợ phải đi trước một bước, sau này không thể ở bên cạnh mẫu hậu tận hiếu rồi!
- Hoàng nhi!
Cao Thái hậu nghe đến đó cũng khóc rống lên, bất kể bà bình thường dù mạnh mẽ thế nào, nhưng đối mặt nỗi đau khổ khi để tang con, biểu hiện của bà cũng giống một phu nhân bình thường không có gì khác biệt.
- Hoàng nhi, vừa rồi ta với Hoàng hậu, Lăng Vương đã thảo luận qua, cảm thấy người bây giờ vẫn nên nhanh chóng lập nên Thái tử, như vậy mới có thể ổn định lòng người, tránh cho sau này sinh ra hỗn loạn.
Cao Thái hậu sợ lúc này nhắc việc người kế vị sẽ làm cho Triệu Húc mất hứng, cho nên cố ý kéo Hướng Hoàng hậu và Triệu Nhan vào, tuy Hướng Hoàng hậu chính là người đầu tiên nhắc đến chuyện người kế vị, nhưng Triệu Nhan từ đầu tới giờ cũng chưa nói một câu, bây giờ lại cũng bị Cao Thái Hậu miễn cưỡng lôi vào, hơn nữa còn không thể giải thích cho mình.
Nghe được Cao Thái hậu nhắc tới chuyện người kế vị, trên gương mặt nhợt nhạt của Triệu Húc cũng lộ vẻ chần chừ, mày cũng nhíu lại, sau một lúc chợt nhìn về phía Triệu Nhan, sau đó mở miệng nói khẽ:
- Ta muốn cùng Tam đệ nói chuyện riêng một chút.