Trong biệt viện của Triệu Nhan ở thành Đông Kinh hôm nay cũng rất náo nhiệt, bởi vì Tào Dĩnh bọn họ vừa trở về vào sáng nay, vì thế Triệu Nhan đặc biệt xin nghỉ một ngày nghênh tiếp họ. Khi nhìn thấy Tào Dĩnh bọn họ và lũ nhóc, Triệu Nhan liền xúc động lao đến, ôm hôn thắm thiết các con, làm cho mấy đứa nhỏ vô cùng khó chịu, ấm ức kêu bộ râu của cha làm rát mặt chúng.
Đối với lời phàn nàn của các con, Triệu Nhan lại cười ha ha, sau đó ôm hai đứa bé nhất trên hai cánh tay, đưa Tào Dĩnh bọn họ quay về biệt viện. Trong biệt viện đã chuẩn bị tiệc nhà thịnh soạn, trong đó Triệu Nhan còn tự tay làm rất nhiều món, kể ra tài nấu nướng của hắn mấy năm nay không hề thụt lùi, ngược lại còn tiến bộ rất nhiều, không những Tào Dĩnh bọn họ thích ăn, mấy đứa nhỏ ăn dính đầy dầu mỡ ra quần áo, thẳng thắn muốn sau này phụ thân hằng ngày đều làm cho chúng ăn.
Tào Dĩnh bọn họ quay trở về không phải chuyện nhỏ, đặc biệt là hiện tại Triệu Nhan đang nhiếp chính, nắm toàn bộ quyền hành của Đại Tống, cho nên rất nhiều người nghe nói họ về, đều mượn cớ tới thăm hỏi, vì vậy họ ăn xong bữa trưa được chốc lát, người tới hỏi thăm bên ngoài đã đứng chật cứng cổng, nhiều người như vậy tất nhiên Triệu Nhan không thể gặp mặt hết, cho nên chỉ có thể chọn vài người quan trọng cho vào, ngoài ra còn có một số nữ nhân tới thăm, đều là những tri kỉ của đám Tào Dĩnh ở kinh thành, những nữ nhân này tất nhiên không bị cản trở, Tào Dĩnh bọn họ đều đích thân mời vào trong nhà tiếp đãi.
Bận rộn cả một buổi chiều, vất vả lắm mới tiễn hết mọi người đến thăm đi, nhưng lúc này lại có một tốp người đến thăm hỏi, nhưng tốp người này đều do Triệu Nhan và Tào Dĩnh đích thân nghênh tiếp, bởi vì người đến lần này là nhà mẹ đẻ của Tào Dĩnh, trong đó không những có cha mẹ anh trai và chị dâu, còn có Tào Dật mặc nguyên đạo bào cũng đến.
Tào Dĩnh nhìn thấy người nhà đến thăm vô cùng mừng rỡ, mấy đứa nhóc Giai nhi khi nhìn thấy phu thê Tào Dụ đến, cũng thích thú xúm quanh gọi ông ngoại bà ngoại, khiến phu thê Tào Dụ đều khoái chí cười lớn, rút từ trong tay áo ra một phong bao lì xì cho lũ trẻ Giai nhi, sau đó mấy đứa trẻ cũng chào Tào Dật, khiến vị lão thần tiên của nước Đại Tống này hết sức vui mừng, cũng tặng mỗi đứa một miếng ngọc bội.
Lúc đó Triệu Nhan và Tào Dĩnh đưa nhà họ Tào vào phòng khách, sau đó Tào Dĩnh đưa phái nữ như mẫu thân và đại tẩu vào phòng trong, Triệu Nhan ở lại tiền sảnh thiết yến chiêu đãi đám người Tào Dật. Kể ra Tào Dụ rất mê rượu, chỉ cần nhìn thấy rượu sẽ uống đến say khướt mới thôi, nhưng hôm nay có lẽ vì có Tào Dật ở đây, ông là con trai cũng không dám suồng sã, từ lúc bắt đầu cũng chẳng uống nhiều, ngược lại luôn miệng hỏi chuyện Triệu Nhan mấy năm nay ở Quảng Châu. Tuy Triệu Nhan về cũng được một thời gian rồi, nhưng Triệu Nhan bận rộn không đến thăm ông được, cho nên cặp cha vợ con rể họ cũng là lần đầu tiên gặp.
Triệu Nhan liền kể lại trải nghiệm của mình mấy năm nay, sau đó tường thuật tình huống tấn công Liêu quốc. Lúc này chỉ thấy bác của Tào Dĩnh, cũng chính là phụ thân của Tào Tung lên tiếng hỏi:
- Cháu rể, cháu và Dĩnh nhi đều đã trở về, nhưng vợ chồng Cửu ca nhi thì khi nào về?
- Đúng vậy, Cửu ca nhi không ở đây, ngân hàng giao cho đám người phái cải cách quản lí, quả thực rối như mớ bòng bong, sớm biết như vậy đã không nên giao ngân hàng ra rồi!
Lúc này Tào Dụ cũng cướp lời nói.
Nếu không có Tào Dụ, Triệu Nhan còn cho rằng Tào Bình hỏi thăm Tào Tung là vì tình cha con sâu đậm, nhưng bây giờ nghe thấy Tào Dụ nhắc đến ngân hàng, Tào Bình cũng gật đầu đồng tình, hắn thầm cười trong lòng, xem ra Tào gia vẫn không buông xuôi được việc Tào Tung rời khỏi ngân hàng đi Quảng Châu, nhưng cũng không lạ, dù sao ngân hàng thực sự mang lợi ích quá lớn.
Lại nói đến hồi đó khi Vương An Thạch vẫn chưa cải cách, đã nhận ra vai trò của ngân hàng, cho nên sau khi được phong tướng lập tức bắt tay gài người vào trong ngân hàng, Tào Tung cũng rất cứng rắn, dưới góp ý của Triệu Nhan trực tiếp từ chức giám đốc ngân hàng, giao toàn bộ ngân hàng cho phái cải cách, kết quả khi thực thi Thanh Miêu pháp cho nông dân vay vốn, tiền vay vốn do ngân hàng xuất ra, kết quả tuy thu hồi được nhiều tiền hơn, nhưng cũng khiến ngân hàng mang nhiều tiếng xấu, thêm nữa phái cải cách không quen với công việc của ngân hàng, khiến mấy năm nay việc quản lí ngân hàng rất hỗn loạn, thậm chí còn xuất hiện việc tiền một số người gửi tiết kiệm không cánh mà bay, càng ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của ngân hàng, khiến người gửi tiền vào ngân hàng ít đi gần một nửa.
Triệu Nhan lúc còn ở Quảng Châu đã nghe nói đến tin tức về ngân hàng, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Vốn dĩ sau khi về kinh thành hắn định chỉnh đốn lại ngân hàng, nhưng bất cứ chuyện gì cũng phải phân biệt cấp bách nặng nhẹ, việc của ngân hàng tuy nghiêm trọng, nhưng so với phản loạn Ma Ni giáo và Tây Hạ mà nói, thì không đáng là gì, cho nên chuyện của ngân hàng tạm thời để đấy.
- Đại bá yên tâm, cháu đã gửi thư cho Cửu ca nhi rồi, bảo huynh ấy và tam tỷ quay về, có điều Cửu ca nhi quản lí công việc của Thị Bạc Ty, cho nên trước khi về phải chuyển giao lại công việc của Thị Bạc Ty cho người khác, điều này chắc chắn cần không ít thời gian, vì thế lần này không về cùng hội Dĩnh nhi.
Triệu Nhan liền cười đáp. Người thích hợp nhất để chỉnh đốn ngân hàng đương nhiên là Tào Tung. Tuy ngân hàng là do Triệu Nhan đề xuất, nhưng Tào Tung trực tiếp thi hành, có thể nói ngân hàng của Đại Tống gần như do một tay Tào Tung lập nên, vì vậy không ai có thể bì kịp danh tiếng của y trên lĩnh vực ngân hàng, cũng chỉ có y mới có thể cứu ngân hàng đang trong khủng hoảng mất uy tín.
Nghe thấy con trai sắp trở về, Tào Bình liền lộ ra nụ cười vui mừng, đương nhiên ông không chỉ vì nhớ nhung con trai, chủ yếu vẫn là muốn nắm giữ quyền hành của ngân hàng một lần nữa. Kể ra từ khi Tào Tung từ chức giám đốc ngân hàng, tuy Tào gia vẫn là gia tộc quyền quý nổi tiếng kinh thành, nhưng tiếng tăm không còn được như trước, lại thêm họ cũng chiếm cổ phần lớn trong ngân hàng, thấy ngân hàng bị phái cải cách làm hỏng bét, thu nhập của Tào gia cũng giảm đáng kể, cho nên bất luận về danh hay lợi, Tào gia đều rất hi vọng Tào Tung sớm ngày trở về.
Sau đó Triệu Nhan cùng hai người Tào Dụ và Tào Bình trò chuyện vài câu, chỉ thấy Tào Dật luôn im lặng giờ mới lên tiếng:
- Được rồi, chuyện công việc của các con nói đến đây thôi, cháu rể thời gian này chắc cũng đủ bận rồi, các con đừng nói mấy chuyện nhàm chán đó nữa!
Nghe thấy lời của Tào Dật, Tào Bình và Tào Dụ cũng mỉm cười, sau đó không nói tới chính vụ trên triều đình nữa, mà bắt đầu bàn tới một số việc trong nhà, chẳng hạn các con trai của Triệu Nhan có phải nên đính hôn ước rồi không, Tào gia họ có rất nhiều bé gái, xem ra quả thực là muốn bao thầu hết các con trai của Triệu Nhan rồi, thậm chí nếu có khả năng, đến con gái của Triệu Nhan cũng muốn rước về luôn, điều này khiến Triệu Nhan không khỏi cảm thấy toát mồ hôi, vội vàng nói con của mình còn quá nhỏ, hôn sự vẫn nên để lớn lên hẵng nói.
Thấy Triệu Nhan từ chối, Tào Bình và Tào Dụ vẫn không cam tâm, đang định nói gì đó, nhưng Triệu Nhan lại mau lẹ mở miệng:
- Ông nội, cháu rể có chuyện muốn nói riêng với người, không biết người có thời gian không?
- Hả?
Nghe thấy Triệu Nhan nói vậy, Tào Dật cũng sửng sốt, ông trước nay không bao giờ quan tâm tới chuyện của Tào gia, có việc gì Triệu Nhan cứ nói thẳng với Tào Bình bọn họ là được rồi, là chuyện gì mà phải nói riêng với mình chứ?
Tuy trong lòng Tào Dật rất lấy làm lạ, nhưng vẫn gật đầu. Triệu Nhan liền đứng dậy cáo lỗi với đám người Tào Bình, rồi mới cùng Tào Dật vào nội đường, thấy xung quanh không còn ai, Tào Dật mới kì lạ hỏi:
- Cháu rể, có chuyện gì mà cháu nhất thiết phải thương lượng với một mình ông?
Triệu Nhan tất nhiên biết Tào Dật đang thấy kì lạ điều gì, bèn cười nói:
- Ông nội, chuyện này không liên quan gì đến Tào gia, mà liên quan mật thiết đến Đạo môn, vốn dĩ cháu muốn mời các vị vai vế trong Đạo môn đến bàn bạc, song sau đó suy nghĩ kĩ, vẫn nên thông báo trước với ông nội thì hơn!
Vừa nghe thấy dính dáng đến Đạo môn, Tào Dật không khỏi sửng sốt, ngay sau đó mới phản ứng lại nói:
- Là sao? Chẳng lẽ chuyện mà cháu rể muốn nói không phải chuyện tốt?
- Ừm, nói thế nào đây, cũng không phải chuyện tốt, nhưng cũng không thể nói là chuyện xấu...
Triệu Nhan nói rồi bắt đầu kể lại từ phản loạn Ma Ni giáo, sau đó lại nói đến chuyện triều đình chuẩn bị tăng cường quản lí chặt chẽ các tôn giáo trong thiên hạ, thậm chí còn tiết lộ một số tình tiết hắn và Triệu Húc bàn bạc, ví dụ các tôn giáo đều phải được sự đồng ý của triều đình mới được truyền giáo, ngoài ra triều đình cũng sẽ phân chia cấp bậc cho các giáo đồ của từng tôn giáo, chỉ có những giáo đồ thông qua kiểm hạch của triều đình, mới đạt được cấp bậc tương ứng, mỗi cấp bậc đều có quyền hạn truyền giáo khác nhau, kể ra đây đều là những chi tiết Triệu Nhan tiếp thu được từ một số kinh nghiệm quản lí của Thiên Chúa giáo và Cơ Đốc giáo ở hậu thế mà đặt ra.
Đối với lời kể của Triệu Nhan, Tào Dật luôn tỏ ra hết sức bình tĩnh, không lộ ra bất cứ vẻ tức giận hay vui mừng nào, khiến Triệu Nhan vừa nói cũng vừa thấp thỏm, không hiểu thái độ của Tào Dật, nếu đến Tào Dật cũng phản đối chuyện này, thì muốn thuyết phục các nhân vật cấp cao khác của Đạo môn sẽ càng khó khăn hơn.