Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 991: Chết về mặt xã hội ngược hướng (1)



Sở Nguyên Chẩn hắc một tiếng, cười tiêu sái: “Đương nhiên, Địa Thư có thể truyền thư ở cách xa ngàn dặm vạn dặm...”

Nụ cười của hắn bỗng nhiên cứng đờ, từng tấc một xoay cổ, ngơ ngác nhìn Hứa Tân Niên.

“Làm sao vậy?” Hứa Tân Niên mờ mịt nói.

“Ngươi, không biết, mảnh vỡ Địa Thư?” Sở Nguyên Chẩn há hốc mồm, phun ra từng tiếng một.

“Cái gì là mảnh vỡ Địa Thư?” Hứa Tân Niên mờ mịt như cũ.

Bịch bịch bịch... Sở Nguyên Chẩn kinh ngạc liên tục lùi lại mấy bước, thanh âm mang theo một chút bén nhọn: “Ngươi không phải số 3?!”

“Số 3 là cái gì?”

Cạch... Mảnh vỡ Địa Thư trong tay Sở Nguyên Chẩn rời tay tuột xuống, rơi xuống đất.

...

Đêm đã khuya, Hứa Thất An từ cạnh bàn đứng dậy, mở cửa, nhìn quanh, thấy Chung Ly ôm đầu gối, tựa vào dưới cửa sổ, ngủ say.

Hắn thở dài một tiếng, cúi người, cánh tay xuyên qua khoeo chân, mang nàng bế lên, cánh tay truyền đến xúc cảm mượt mà đầy đặn.

Trở lại phòng, mang Chung Ly đặt ở trên giường nhỏ, đắp chăn mỏng, đã vào thu, nếu không đắp chăn cho nàng, lấy hào quang vận rủi của nàng, sáng mai nhất định cảm mạo.

“Phù...”

Thổi tắt nến, Hứa Thất An cũng rúc vào trong chăn, cắm đầu ngủ luôn.

Khi cơn mệt mỏi ập tới, một suy nghĩ cuối cùng là: ta hình như đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng!

Đêm khuya, ban đêm biên cảnh phía Bắc, trong hoang vắng lộ ra cơn rét lạnh thấu xương.

Hứa Tân Niên nằm nghiêng ở bên lửa trại ngủ gật định kỳ tỉnh lại, hai tay đặt ở bả vai hai gã sĩ tốt, thấp giọng niệm tụng: “Nhiệt huyết sôi trào!”

Hai sĩ tốt thoải mái rên rỉ một tiếng, không hướng phía trước cuộn mình sưởi ấm như vậy nữa, trong lúc ngủ mơ lộ ra chút thỏa mãn.

Liên quân yêu man với Đại Phụng bị trọng kỵ binh Tĩnh Quốc đánh tan, rất nhiều món đồ chưa kịp mang theo, ví dụ như đồ ăn, ví dụ như đồ dùng sinh hoạt.

Không còn lều trại, không còn giường đệm chăn, ở biên cảnh phía Bắc vào thu, ăn ngủ là một sự kiện rất gian khổ. Các sĩ tốt thậm chí sẽ tạo thành phong hàn, nhiễm bệnh qua đời.

Dưới tình huống thiếu vật tư, nhiễm bệnh chẳng khác nào chết...

Cho nên, Hứa Nhị lang sẽ ở đêm khuya định kỳ tỉnh dậy, thi triển pháp thuật xua cơn lạnh làm ấm cơ thể cho các sĩ tốt.

Hắn đã là thấy phẩm Nhân Giả, nho sinh cảnh giới này trừ thể phách khỏe mạnh hơn người thường, tiếp đó chính là nắm giữ hình thái ban đầu của Ngôn Xuất Pháp Tùy.

Ngôn ngữ chính là lực lượng!

Hứa Nhị lang có thể ở trong phạm vi trình độ nhất định, thi triển bất cứ trạng thái nào cho mục tiêu, hoặc suy yếu, hoặc dũng khí, hoặc giảm bớt đau đớn...

Cái gọi là trình độ nhất định, cần bảo trì tính hợp lý.

Nếu nêu ví dụ cụ thể, trình độ Hứa Nhị lang bây giờ, chỉ có thể khiến binh sĩ kích phát tiềm năng xua đi cái lạnh. Mà nếu là viện trưởng Triệu Thủ ở đây, lão hát vang một khúc: đại mạc cảnh đẹp, ba tháng trời ~

Khí hậu xung quanh sẽ từ mùa thu biến thành mùa xuân, cũng bảo trì một đoạn thời gian tương đối dài.

Sau khi lần lượt thi triển pháp thuật xua đi cơn lạnh cho các sĩ tốt, vẻ mặt Hứa Nhị lang khó nén mỏi mệt, từ trong lòng lấy ra một miếng thịt khô, dùng sức cắn xé.

Lúc này, hắn mới phát hiện Sở Nguyên Chẩn chưa ngủ, vị trạng nguyên lang này dựa lưng vào xe ngựa mà ngồi, bàn chân lún vào mặt đất, cạy ra cái hố thật sâu.

Sắc mặt cũng không đúng, ặc, một đại nam nhân thế mà lại có vẻ mặt phức tạp như thế... Hứa Nhị lang bò dậy, đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh Sở Nguyên Chẩn, nói:

“Làm sao vậy, từ sau vừa rồi truyền thư, sắc mặt của ngươi liền rất không thích hợp.”

“Ta chỉ là cảm thấy, tín nhiệm giữa người với người, đột nhiên không còn nữa...”

Sở Nguyên Chẩn vẻ mặt tự bế, nhìn Hứa Từ Cựu, sau khi muốn nói lại thôi một phen, thấp giọng nói:

“Nhị lang a, ta trước kia từng nói rất nhiều lời kỳ quái, từng làm chuyện kỳ quái với ngươi, hy vọng ngươi đừng để ý. Bây giờ nhớ lại những thứ đó, ta liền nổi da gà cả người, chỉ cảm thấy anh danh một đời hủy hoại chỉ trong chốc lát.”

Hứa Nhị lang nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi chỉ là đứng ở bên đường khó hiểu hướng ta cười?”

Sở Nguyên Chẩn như bị sét đánh: “Đừng, đừng nói...”

Chân tướng rất rõ ràng, số 3 chính là Hứa Thất An, hắn luôn giả mạo đường đệ Hứa Tân Niên của mình. Số 3 nói, bản thân không hy vọng thân phận bại lộ, cho nên khi gặp mặt, tốt nhất đừng nhắc tới Địa Thư.

Số 3 nói, ta sắp theo quân xuất chinh, mảnh vỡ Địa Thư tạm thời giao cho đại ca bảo quản.

Những thứ này đều là giả thần giả quỷ gạt người, là vì che giấu sự thật Hứa Ninh Yến chính là số 3.

Nhưng, nhưng Hứa Nhị lang phối hợp cũng quá tốt rồi.

Sở Nguyên Chẩn không cam lòng hỏi: “Ngươi nói ngươi không biết mảnh vỡ Địa Thư, nhưng ta luôn cảm thấy ngươi đối với ta đặc biệt, ừm, bao dung. Mặc kệ ta nói lời gì kỳ quái, làm chuyện gì kỳ quái, ngươi đều không hề phản ứng.”

Rất nhiều đối thoại hắn lúc ấy cảm thấy hiểu trong lòng mà không nói ra, bây giờ nghĩ đến, hoàn toàn là đang độc diễn, bởi vì Nhị lang không biết Địa Thư, không có sự ăn ý đó.

Hứa Tân Niên thản nhiên nói: “Đại ca từng dặn dò, mặc kệ ngươi nói lời gì kỳ quái, làm chuyện gì kỳ quái, ta đều không cần kỳ quái, hoặc mỉm cười, hoặc gật đầu với ngươi, hoặc không để ý tới.”

Bàn chân Sở Nguyên Chẩn lại một lần nữa cắm thật sâu xuống mặt đất.

Nhưng rất nhanh, Sở Nguyên Chẩn đầu óc linh hoạt liền nghĩ đến, Hứa Ninh Yến luôn giả mạo đường đệ của hắn, vì phù hợp nhân vật, thường xuyên ở trong mảnh vỡ Địa Thư thổi phồng “đại ca”, nói rất nhiều lời làm người ta chỉ là suy nghĩ một chút, liền da đầu phát tê.

Nếu Hứa Ninh Yến biết ta đã biết thân phận của hắn, người xấu hổ nên là hắn mới đúng!

Tuyệt đối không thể tha cho hắn!

Sở Nguyên Chẩn nhất thời lộ ra nụ cười, lúc này đầu óc rất thông suốt.

...

Kinh thành, Hứa phủ.

Hứa Thất An cảm giác đầu bị người ta vỗ một phát, nháy mắt giật mình tỉnh lại, bởi vì từng có vài lần thể nghiệm tương tự, cho nên không hoài nghi Thái Bình Đao cùng Chung Ly gõ đầu quả dưa của hắn.

Thật là, hơn nửa đêm nói chuyện riêng, tên khốn nào, sẽ không lại là Hoài Khánh không sống về đêm chứ... Hắn thuần thục từ dưới gối đầu rút ra mảnh vỡ Địa Thư, sau đó đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, thắp sáng ngọn nến.

Mượn ánh sáng màu lửa, hắn ngồi xuống, xem truyền thư.

【 4: Hứa Thất An, ngươi chính là số 3 đúng không, ngươi vẫn luôn gạt chúng ta. 】

Cả người Hứa Thất An đều ngây dại.

Sở Nguyên Chẩn từ khi nào biết thân phận của ta?

Ta bại lộ từ khi nào?

Hắn rốt cuộc thông qua sơ hở Hứa Nhị lang lộ ra, nhìn thấu thân phận của ta?

Giờ khắc này, cảm giác xấu hổ tựa như thủy triều, không, sóng thần, mang toàn thân hắn nuốt chửng.

Sở Nguyên Chẩn sau khi truyền thư, liền không nói nữa, Hứa Thất An thì lâm vào trong cảm giác xấu hổ thật lớn, trong lúc nhất thời mất đi “dũng khí” trả lời. Sở Nguyên Chẩn hắc một tiếng, cười tiêu sái: “Đương nhiên, Địa Thư có thể truyền thư ở cách xa ngàn dặm vạn dặm...”

Nụ cười của hắn bỗng nhiên cứng đờ, từng tấc một xoay cổ, ngơ ngác nhìn Hứa Tân Niên.

“Làm sao vậy?” Hứa Tân Niên mờ mịt nói.

“Ngươi, không biết, mảnh vỡ Địa Thư?” Sở Nguyên Chẩn há hốc mồm, phun ra từng tiếng một.

“Cái gì là mảnh vỡ Địa Thư?” Hứa Tân Niên mờ mịt như cũ.

Bịch bịch bịch... Sở Nguyên Chẩn kinh ngạc liên tục lùi lại mấy bước, thanh âm mang theo một chút bén nhọn: “Ngươi không phải số 3?!”

“Số 3 là cái gì?”

Cạch... Mảnh vỡ Địa Thư trong tay Sở Nguyên Chẩn rời tay tuột xuống, rơi xuống đất.

...

Đêm đã khuya, Hứa Thất An từ cạnh bàn đứng dậy, mở cửa, nhìn quanh, thấy Chung Ly ôm đầu gối, tựa vào dưới cửa sổ, ngủ say.

Hắn thở dài một tiếng, cúi người, cánh tay xuyên qua khoeo chân, mang nàng bế lên, cánh tay truyền đến xúc cảm mượt mà đầy đặn.

Trở lại phòng, mang Chung Ly đặt ở trên giường nhỏ, đắp chăn mỏng, đã vào thu, nếu không đắp chăn cho nàng, lấy hào quang vận rủi của nàng, sáng mai nhất định cảm mạo.

“Phù...”

Thổi tắt nến, Hứa Thất An cũng rúc vào trong chăn, cắm đầu ngủ luôn.

Khi cơn mệt mỏi ập tới, một suy nghĩ cuối cùng là: ta hình như đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng!

Đêm khuya, ban đêm biên cảnh phía Bắc, trong hoang vắng lộ ra cơn rét lạnh thấu xương.

Hứa Tân Niên nằm nghiêng ở bên lửa trại ngủ gật định kỳ tỉnh lại, hai tay đặt ở bả vai hai gã sĩ tốt, thấp giọng niệm tụng: “Nhiệt huyết sôi trào!”

Hai sĩ tốt thoải mái rên rỉ một tiếng, không hướng phía trước cuộn mình sưởi ấm như vậy nữa, trong lúc ngủ mơ lộ ra chút thỏa mãn.

Liên quân yêu man với Đại Phụng bị trọng kỵ binh Tĩnh Quốc đánh tan, rất nhiều món đồ chưa kịp mang theo, ví dụ như đồ ăn, ví dụ như đồ dùng sinh hoạt.

Không còn lều trại, không còn giường đệm chăn, ở biên cảnh phía Bắc vào thu, ăn ngủ là một sự kiện rất gian khổ. Các sĩ tốt thậm chí sẽ tạo thành phong hàn, nhiễm bệnh qua đời.

Dưới tình huống thiếu vật tư, nhiễm bệnh chẳng khác nào chết...

Cho nên, Hứa Nhị lang sẽ ở đêm khuya định kỳ tỉnh dậy, thi triển pháp thuật xua cơn lạnh làm ấm cơ thể cho các sĩ tốt.

Hắn đã là thấy phẩm Nhân Giả, nho sinh cảnh giới này trừ thể phách khỏe mạnh hơn người thường, tiếp đó chính là nắm giữ hình thái ban đầu của Ngôn Xuất Pháp Tùy.

Ngôn ngữ chính là lực lượng!

Hứa Nhị lang có thể ở trong phạm vi trình độ nhất định, thi triển bất cứ trạng thái nào cho mục tiêu, hoặc suy yếu, hoặc dũng khí, hoặc giảm bớt đau đớn...

Cái gọi là trình độ nhất định, cần bảo trì tính hợp lý.

Nếu nêu ví dụ cụ thể, trình độ Hứa Nhị lang bây giờ, chỉ có thể khiến binh sĩ kích phát tiềm năng xua đi cái lạnh. Mà nếu là viện trưởng Triệu Thủ ở đây, lão hát vang một khúc: đại mạc cảnh đẹp, ba tháng trời ~

Khí hậu xung quanh sẽ từ mùa thu biến thành mùa xuân, cũng bảo trì một đoạn thời gian tương đối dài.

Sau khi lần lượt thi triển pháp thuật xua đi cơn lạnh cho các sĩ tốt, vẻ mặt Hứa Nhị lang khó nén mỏi mệt, từ trong lòng lấy ra một miếng thịt khô, dùng sức cắn xé.

Lúc này, hắn mới phát hiện Sở Nguyên Chẩn chưa ngủ, vị trạng nguyên lang này dựa lưng vào xe ngựa mà ngồi, bàn chân lún vào mặt đất, cạy ra cái hố thật sâu.

Sắc mặt cũng không đúng, ặc, một đại nam nhân thế mà lại có vẻ mặt phức tạp như thế... Hứa Nhị lang bò dậy, đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh Sở Nguyên Chẩn, nói:

“Làm sao vậy, từ sau vừa rồi truyền thư, sắc mặt của ngươi liền rất không thích hợp.”

“Ta chỉ là cảm thấy, tín nhiệm giữa người với người, đột nhiên không còn nữa...”

Sở Nguyên Chẩn vẻ mặt tự bế, nhìn Hứa Từ Cựu, sau khi muốn nói lại thôi một phen, thấp giọng nói:

“Nhị lang a, ta trước kia từng nói rất nhiều lời kỳ quái, từng làm chuyện kỳ quái với ngươi, hy vọng ngươi đừng để ý. Bây giờ nhớ lại những thứ đó, ta liền nổi da gà cả người, chỉ cảm thấy anh danh một đời hủy hoại chỉ trong chốc lát.”

Hứa Nhị lang nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi chỉ là đứng ở bên đường khó hiểu hướng ta cười?”

Sở Nguyên Chẩn như bị sét đánh: “Đừng, đừng nói...”

Chân tướng rất rõ ràng, số 3 chính là Hứa Thất An, hắn luôn giả mạo đường đệ Hứa Tân Niên của mình. Số 3 nói, bản thân không hy vọng thân phận bại lộ, cho nên khi gặp mặt, tốt nhất đừng nhắc tới Địa Thư.

Số 3 nói, ta sắp theo quân xuất chinh, mảnh vỡ Địa Thư tạm thời giao cho đại ca bảo quản.

Những thứ này đều là giả thần giả quỷ gạt người, là vì che giấu sự thật Hứa Ninh Yến chính là số 3.

Nhưng, nhưng Hứa Nhị lang phối hợp cũng quá tốt rồi.

Sở Nguyên Chẩn không cam lòng hỏi: “Ngươi nói ngươi không biết mảnh vỡ Địa Thư, nhưng ta luôn cảm thấy ngươi đối với ta đặc biệt, ừm, bao dung. Mặc kệ ta nói lời gì kỳ quái, làm chuyện gì kỳ quái, ngươi đều không hề phản ứng.”

Rất nhiều đối thoại hắn lúc ấy cảm thấy hiểu trong lòng mà không nói ra, bây giờ nghĩ đến, hoàn toàn là đang độc diễn, bởi vì Nhị lang không biết Địa Thư, không có sự ăn ý đó.

Hứa Tân Niên thản nhiên nói: “Đại ca từng dặn dò, mặc kệ ngươi nói lời gì kỳ quái, làm chuyện gì kỳ quái, ta đều không cần kỳ quái, hoặc mỉm cười, hoặc gật đầu với ngươi, hoặc không để ý tới.”

Bàn chân Sở Nguyên Chẩn lại một lần nữa cắm thật sâu xuống mặt đất.

Nhưng rất nhanh, Sở Nguyên Chẩn đầu óc linh hoạt liền nghĩ đến, Hứa Ninh Yến luôn giả mạo đường đệ của hắn, vì phù hợp nhân vật, thường xuyên ở trong mảnh vỡ Địa Thư thổi phồng “đại ca”, nói rất nhiều lời làm người ta chỉ là suy nghĩ một chút, liền da đầu phát tê.

Nếu Hứa Ninh Yến biết ta đã biết thân phận của hắn, người xấu hổ nên là hắn mới đúng!

Tuyệt đối không thể tha cho hắn!

Sở Nguyên Chẩn nhất thời lộ ra nụ cười, lúc này đầu óc rất thông suốt.

...

Kinh thành, Hứa phủ.

Hứa Thất An cảm giác đầu bị người ta vỗ một phát, nháy mắt giật mình tỉnh lại, bởi vì từng có vài lần thể nghiệm tương tự, cho nên không hoài nghi Thái Bình Đao cùng Chung Ly gõ đầu quả dưa của hắn.

Thật là, hơn nửa đêm nói chuyện riêng, tên khốn nào, sẽ không lại là Hoài Khánh không sống về đêm chứ... Hắn thuần thục từ dưới gối đầu rút ra mảnh vỡ Địa Thư, sau đó đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, thắp sáng ngọn nến.

Mượn ánh sáng màu lửa, hắn ngồi xuống, xem truyền thư.

【 4: Hứa Thất An, ngươi chính là số 3 đúng không, ngươi vẫn luôn gạt chúng ta. 】

Cả người Hứa Thất An đều ngây dại.

Sở Nguyên Chẩn từ khi nào biết thân phận của ta?

Ta bại lộ từ khi nào?

Hắn rốt cuộc thông qua sơ hở Hứa Nhị lang lộ ra, nhìn thấu thân phận của ta?

Giờ khắc này, cảm giác xấu hổ tựa như thủy triều, không, sóng thần, mang toàn thân hắn nuốt chửng.

Sở Nguyên Chẩn sau khi truyền thư, liền không nói nữa, Hứa Thất An thì lâm vào trong cảm giác xấu hổ thật lớn, trong lúc nhất thời mất đi “dũng khí” trả lời.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv