Kinh thành.
Đông cung, Lâm An đang cùng thái tử ca ca của nàng đánh cờ năm quân, thái tử có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng lại nhẫn nại chơi với nàng. Đối với một con em gái ruột yêu làm nũng, lại xinh đẹp, hầu như không có người anh nào sẽ không cưng chiều.
“Không chơi nữa không chơi nữa...”
Lâm An tức giận vứt bỏ quân cờ, phồng má oán giận: “Không tập trung, thái tử ca ca căn bản không muốn chơi với muội.”
Là truyện không hay, hay là quả cầu chơi không dễ, lại hoặc là Hoài Khánh gần đây không đủ đáng ghét? Thái tử nói thầm trong lòng, bất đắc dĩ nói:
“Lâm An, bản cung bận rộn công việc, làm sao có thời giờ chơi với muội loại trò vặt nhàm chán này.”
Lâm An nhíu hàng lông mày nhỏ: “Bảo hạ nhân chơi cùng có gì thú vị, muội muốn chơi cùng thái tử ca ca thôi.”
Chơi cùng cung nữ thái giám, lại sao có khả năng so với được người thân làm bạn.
Lâm An lúc còn nhỏ chính là cái đuôi của thái tử, mặc váy nhỏ, thấp thấp bé tí teo, thái tử chạy đến nơi nào, nàng liền theo tới nơi đó. Lớn hơn một chút nữa, liền bị Trần phi giựt giây tìm Hoài Khánh gây phiền toái.
Lúc này, hoạn quan bước nhỏ tới cửa, nhỏ giọng nói: “Thái tử điện hạ, Hoài Khánh công chúa đến rồi.”
Hai huynh muội liếc nhau, thái tử nói thầm: “Cô ta đến đông cung làm chi.”
Lập tức bảo người dẫn Hoài Khánh tiến vào, chủ một lát, Hoài Khánh mặc trang phục cung đình màu trắng, ngũ quan tuyệt đẹp, thanh lệ như tranh bước vào cửa, hướng thái tử hành một lễ, sau đó nhìn thoáng qua Lâm An.
“Hoài Khánh, tìm bản cung có chuyện gì?”
Thái tử giọng điệu ôn hoà, hỏi.
Hoài Khánh cười khẽ một tiếng: “Nghe nói thái tử nơi này có《 Thu Liệp Đồ* 》của Diêm họa thánh, săn bắn mùa thu sắp tới, bản cung đột nhiên có nhã hứng, muốn mang về mô phỏng.”
(*: bức tranh săn bắn mùa thu)
Thái tử do dự một phen, nói: “Bản cung lát nữa phái người đưa đi cho ngươi.”
Tuy mẫu thân mọi người ở hậu cung đấu khí thế ngất trời, nhưng tình huynh muội plastic vẫn phải duy trì một phen.
Sắp săn bắn mùa thu rồi nha... Mắt Phiếu Phiếu sáng lên, vui vẻ nói: “Thái tử ca ca, chúng ta đi Nam Uyển săn bắn đi.”
Thái tử nghe vậy, chau mày, lắc đầu nói: “Đang yên đang lành đi Nam Uyển làm cái gì, đường xá xa xôi.”
Phiếu Phiếu không ngừng ngoáy mông, làm nũng nói: “Không xa chút nào cả, không xa chút nào cả, cưỡi ngựa đi là được. Thái tử ca ca, dẫn muội đi đi.”
Thái tử chịu không nổi nhất trò này của nàng, nhưng cũng dính nhất trò này của nàng, tựa như Nguyên Cảnh Đế. Bất đắc dĩ nói: “Được được được, hôm nay ta an bài trước một phen, sáng sớm ngày mai liền đi.”
Hắn đang còn có việc, nhân cơ hội mang Lâm An và Hoài Khánh đuổi đi.
Săn bắn mùa thu là việc trọng đại, từ khi Nguyên Cảnh Đế trầm mê tu đạo, liền cực ít cử hành săn bắn mùa thu, trước kia các hoàng tử hoàng nữ sẽ tự đi Nam Uyển săn bắn, chỉ cần chuẩn bị một chút.
Đối với Lâm An mà nói, săn bắn là chuyện vui vẻ nhất, cái đó không quan hệ với nàng có thể kéo được cung hay không.
Giống Hứa Thất An đời trước, có một số nữ hài tử trầm mê chơi game, cái đó cũng không quan hệ với các nàng chơi kém.
Lâm An sau khi về phủ, một vị tiểu cung nữ lập tức tiến lên báo cáo, nói: “Điện hạ, mới vừa rồi Hoài Khánh công chúa từng tìm đến ngài.”
Hoài Khánh tìm ta? Vậy cô ta vừa rồi ở đông cung vì sao không nói với ta nửa câu? Lâm An chớp chớp mắt, làm ra vẻ mặt mờ mịt.
Ai da, mặc kệ, đọc truyện trước, sáng mai đi Nam Uyển săn bắn...
...
Đêm khuya.
Trong lúc ngủ mơ, Hứa Thất An cảm giác đại não bị người ta gõ một phát, cái này thuộc về phương diện nguyên thần dội lại, không phải thật sự bị người ta gõ đầu.
Trong phòng có thể gõ đầu hắn chỉ có một người một đao, Chung Ly bình thường là tay chân rón rén, nhỏ giọng gọi hắn.
Thái Bình Đao, chính là “keng keng keng” dùng đầu đao chọc hắn, sẽ không dịu dàng như vậy.
Phản hồi tầng diện nguyên thần, có người tìm ta nói chuyện riêng... Hứa Thất An díp mắt, đưa tay rút ra mảnh vỡ Địa Thư, tiếp theo, hắn biết là ai tìm hắn nói chuyện riêng rồi.
Số 1, Hoài Khánh.
Sau khi nhận thỉnh cầu nói chuyện riêng của Hoài Khánh, hắn truyền thư nói: 【 vì sao nửa đêm truyền thư, chẳng lẽ các hạ không có sinh hoạt sao. 】
Ở triều đình Đại Phụng, chuyện giữa nam nữ rất có chú ý, chi tiết không đi hình dung, riêng là trên xưng hô, phải tùy người, tùy chuyện mà khác nhau.
Ví dụ như nam nữ quan hệ bình thường gọi là “cộng phó vu sơn” ; nam nữ quan hệ không bình thường gọi là “Câu lan nghe khúc” ; quan hệ nào đó giữa nam nhân cùng nam nhân gọi là “Đoạn tụ chi phích” ; quan hệ gọi là “nhất long nhị phượng” ; điểu quan hệ kêu “hai bút cùng vẽ”.
Cao cấp hơn một chút.
Hứa Thất An cùng Phù Hương quan hệ thân thể gọi là: hạ hoa tuyến
Quan hệ của Hứa Thất An cùng Hoàng Tiên Nhi gọi là: hạ hoa tuyến
“xing sinh hoạt” là Hứa Thất An nói nhảm theo bản năng, thuộc loại từ ngữ siêu thoát thời đại, cho dù là Hoài Khánh học nhiều biết rộng, tài hoa hơn người, cũng không cách nào lĩnh hội chuẩn xác ý tứ từ này, chỉ có thể đánh giá ra nó không phải lời hay ý đẹp gì.
Nói nhảm xong, Hứa Thất An liền có chút xấu hổ, nhịn không được hoài niệm công năng “rút về” của kiếp trước.
Cũng may Hoài Khánh bởi vì không hiểu ý, chưa truy cứu, truyền thư nói: 【Hồ sơ Nam Uyển năm Trinh Đức 26 ta đã xem, tổng cộng từng xảy ra hai việc... Chuyện thứ nhất, mùa thu năm Trinh Đức 26, loài thú ở Nam Uyển đột nhiên tuyệt tích diện tích lớn, chẳng biết đi đâu. Chỉ có ở sâu bên trong còn có dấu vết thú hoạt động.
【 Chuyện thứ hai, Hoài Vương và bệ hạ ở thời kì hoàng tử đi Nam Uyển săn bắn, gặp gấu nâu tập kích, thị vệ đi theo thương vong gần hết, Hoài Vương dưới cơn giận dữ, xé sống gấu nâu, được tiên đế dự đoán là trấn quốc chi trụ tương lai của Đại Phụng. 】
Nàng truyền thư vài đoạn lời, ngừng vài giây, lại truyền thư: 【 Ta hoài nghi, Hoài Vương cùng bệ hạ năm đó, chính là vì bên ngoài tìm không thấy con mồi, mới xâm nhập Nam Uyển.
【 Mặt khác, tình trạng thân thể tiên đế trước sau không tệ, nhưng bởi vì quanh năm trầm mê nữ sắc... Bởi vậy lúc tuổi già bệnh đến như núi đổ, thuật sĩ Ti Thiên Giám chỉ có thể kéo dài tính mạng cho hắn một năm, một năm sau về trời. 】
Hứa Thất An truyền thư hỏi: 【 Thú ở ngoại vi Nam Uyển tuyệt tích diện tích lớn là có ý tứ gì, dã thú chạy đi? 】
Số 1 truyền thư nói: 【 khả năng không lớn, ý thức lãnh địa của loài thú rất mạnh, dưới tình huống không gặp bạo lực xua đuổi, không có khả năng lớn rời khỏi địa bàn. Hơn nữa, cái này không phải trường hợp đặc biệt, là tuyệt tích diện tích lớn. 】
Nói xong, nàng liền im lặng, đã không cắt đứt kết nối, cũng không tiếp tục truyền thư, hiển nhiên là đang chờ đợi ý kiến của Hứa Thất An. Kinh thành.
Đông cung, Lâm An đang cùng thái tử ca ca của nàng đánh cờ năm quân, thái tử có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng lại nhẫn nại chơi với nàng. Đối với một con em gái ruột yêu làm nũng, lại xinh đẹp, hầu như không có người anh nào sẽ không cưng chiều.
“Không chơi nữa không chơi nữa...”
Lâm An tức giận vứt bỏ quân cờ, phồng má oán giận: “Không tập trung, thái tử ca ca căn bản không muốn chơi với muội.”
Là truyện không hay, hay là quả cầu chơi không dễ, lại hoặc là Hoài Khánh gần đây không đủ đáng ghét? Thái tử nói thầm trong lòng, bất đắc dĩ nói:
“Lâm An, bản cung bận rộn công việc, làm sao có thời giờ chơi với muội loại trò vặt nhàm chán này.”
Lâm An nhíu hàng lông mày nhỏ: “Bảo hạ nhân chơi cùng có gì thú vị, muội muốn chơi cùng thái tử ca ca thôi.”
Chơi cùng cung nữ thái giám, lại sao có khả năng so với được người thân làm bạn.
Lâm An lúc còn nhỏ chính là cái đuôi của thái tử, mặc váy nhỏ, thấp thấp bé tí teo, thái tử chạy đến nơi nào, nàng liền theo tới nơi đó. Lớn hơn một chút nữa, liền bị Trần phi giựt giây tìm Hoài Khánh gây phiền toái.
Lúc này, hoạn quan bước nhỏ tới cửa, nhỏ giọng nói: “Thái tử điện hạ, Hoài Khánh công chúa đến rồi.”
Hai huynh muội liếc nhau, thái tử nói thầm: “Cô ta đến đông cung làm chi.”
Lập tức bảo người dẫn Hoài Khánh tiến vào, chủ một lát, Hoài Khánh mặc trang phục cung đình màu trắng, ngũ quan tuyệt đẹp, thanh lệ như tranh bước vào cửa, hướng thái tử hành một lễ, sau đó nhìn thoáng qua Lâm An.
“Hoài Khánh, tìm bản cung có chuyện gì?”
Thái tử giọng điệu ôn hoà, hỏi.
Hoài Khánh cười khẽ một tiếng: “Nghe nói thái tử nơi này có《 Thu Liệp Đồ* 》của Diêm họa thánh, săn bắn mùa thu sắp tới, bản cung đột nhiên có nhã hứng, muốn mang về mô phỏng.”
(*: bức tranh săn bắn mùa thu)
Thái tử do dự một phen, nói: “Bản cung lát nữa phái người đưa đi cho ngươi.”
Tuy mẫu thân mọi người ở hậu cung đấu khí thế ngất trời, nhưng tình huynh muội plastic vẫn phải duy trì một phen.
Sắp săn bắn mùa thu rồi nha... Mắt Phiếu Phiếu sáng lên, vui vẻ nói: “Thái tử ca ca, chúng ta đi Nam Uyển săn bắn đi.”
Thái tử nghe vậy, chau mày, lắc đầu nói: “Đang yên đang lành đi Nam Uyển làm cái gì, đường xá xa xôi.”
Phiếu Phiếu không ngừng ngoáy mông, làm nũng nói: “Không xa chút nào cả, không xa chút nào cả, cưỡi ngựa đi là được. Thái tử ca ca, dẫn muội đi đi.”
Thái tử chịu không nổi nhất trò này của nàng, nhưng cũng dính nhất trò này của nàng, tựa như Nguyên Cảnh Đế. Bất đắc dĩ nói: “Được được được, hôm nay ta an bài trước một phen, sáng sớm ngày mai liền đi.”
Hắn đang còn có việc, nhân cơ hội mang Lâm An và Hoài Khánh đuổi đi.
Săn bắn mùa thu là việc trọng đại, từ khi Nguyên Cảnh Đế trầm mê tu đạo, liền cực ít cử hành săn bắn mùa thu, trước kia các hoàng tử hoàng nữ sẽ tự đi Nam Uyển săn bắn, chỉ cần chuẩn bị một chút.
Đối với Lâm An mà nói, săn bắn là chuyện vui vẻ nhất, cái đó không quan hệ với nàng có thể kéo được cung hay không.
Giống Hứa Thất An đời trước, có một số nữ hài tử trầm mê chơi game, cái đó cũng không quan hệ với các nàng chơi kém.
Lâm An sau khi về phủ, một vị tiểu cung nữ lập tức tiến lên báo cáo, nói: “Điện hạ, mới vừa rồi Hoài Khánh công chúa từng tìm đến ngài.”
Hoài Khánh tìm ta? Vậy cô ta vừa rồi ở đông cung vì sao không nói với ta nửa câu? Lâm An chớp chớp mắt, làm ra vẻ mặt mờ mịt.
Ai da, mặc kệ, đọc truyện trước, sáng mai đi Nam Uyển săn bắn...
...
Đêm khuya.
Trong lúc ngủ mơ, Hứa Thất An cảm giác đại não bị người ta gõ một phát, cái này thuộc về phương diện nguyên thần dội lại, không phải thật sự bị người ta gõ đầu.
Trong phòng có thể gõ đầu hắn chỉ có một người một đao, Chung Ly bình thường là tay chân rón rén, nhỏ giọng gọi hắn.
Thái Bình Đao, chính là “keng keng keng” dùng đầu đao chọc hắn, sẽ không dịu dàng như vậy.
Phản hồi tầng diện nguyên thần, có người tìm ta nói chuyện riêng... Hứa Thất An díp mắt, đưa tay rút ra mảnh vỡ Địa Thư, tiếp theo, hắn biết là ai tìm hắn nói chuyện riêng rồi.
Số 1, Hoài Khánh.
Sau khi nhận thỉnh cầu nói chuyện riêng của Hoài Khánh, hắn truyền thư nói: 【 vì sao nửa đêm truyền thư, chẳng lẽ các hạ không có sinh hoạt sao. 】
Ở triều đình Đại Phụng, chuyện giữa nam nữ rất có chú ý, chi tiết không đi hình dung, riêng là trên xưng hô, phải tùy người, tùy chuyện mà khác nhau.
Ví dụ như nam nữ quan hệ bình thường gọi là “cộng phó vu sơn” ; nam nữ quan hệ không bình thường gọi là “Câu lan nghe khúc” ; quan hệ nào đó giữa nam nhân cùng nam nhân gọi là “Đoạn tụ chi phích” ; quan hệ gọi là “nhất long nhị phượng” ; điểu quan hệ kêu “hai bút cùng vẽ”.
Cao cấp hơn một chút.
Hứa Thất An cùng Phù Hương quan hệ thân thể gọi là: hạ hoa tuyến
Quan hệ của Hứa Thất An cùng Hoàng Tiên Nhi gọi là: hạ hoa tuyến
“xing sinh hoạt” là Hứa Thất An nói nhảm theo bản năng, thuộc loại từ ngữ siêu thoát thời đại, cho dù là Hoài Khánh học nhiều biết rộng, tài hoa hơn người, cũng không cách nào lĩnh hội chuẩn xác ý tứ từ này, chỉ có thể đánh giá ra nó không phải lời hay ý đẹp gì.
Nói nhảm xong, Hứa Thất An liền có chút xấu hổ, nhịn không được hoài niệm công năng “rút về” của kiếp trước.
Cũng may Hoài Khánh bởi vì không hiểu ý, chưa truy cứu, truyền thư nói: 【Hồ sơ Nam Uyển năm Trinh Đức 26 ta đã xem, tổng cộng từng xảy ra hai việc... Chuyện thứ nhất, mùa thu năm Trinh Đức 26, loài thú ở Nam Uyển đột nhiên tuyệt tích diện tích lớn, chẳng biết đi đâu. Chỉ có ở sâu bên trong còn có dấu vết thú hoạt động.
【 Chuyện thứ hai, Hoài Vương và bệ hạ ở thời kì hoàng tử đi Nam Uyển săn bắn, gặp gấu nâu tập kích, thị vệ đi theo thương vong gần hết, Hoài Vương dưới cơn giận dữ, xé sống gấu nâu, được tiên đế dự đoán là trấn quốc chi trụ tương lai của Đại Phụng. 】
Nàng truyền thư vài đoạn lời, ngừng vài giây, lại truyền thư: 【 Ta hoài nghi, Hoài Vương cùng bệ hạ năm đó, chính là vì bên ngoài tìm không thấy con mồi, mới xâm nhập Nam Uyển.
【 Mặt khác, tình trạng thân thể tiên đế trước sau không tệ, nhưng bởi vì quanh năm trầm mê nữ sắc... Bởi vậy lúc tuổi già bệnh đến như núi đổ, thuật sĩ Ti Thiên Giám chỉ có thể kéo dài tính mạng cho hắn một năm, một năm sau về trời. 】
Hứa Thất An truyền thư hỏi: 【 Thú ở ngoại vi Nam Uyển tuyệt tích diện tích lớn là có ý tứ gì, dã thú chạy đi? 】
Số 1 truyền thư nói: 【 khả năng không lớn, ý thức lãnh địa của loài thú rất mạnh, dưới tình huống không gặp bạo lực xua đuổi, không có khả năng lớn rời khỏi địa bàn. Hơn nữa, cái này không phải trường hợp đặc biệt, là tuyệt tích diện tích lớn. 】
Nói xong, nàng liền im lặng, đã không cắt đứt kết nối, cũng không tiếp tục truyền thư, hiển nhiên là đang chờ đợi ý kiến của Hứa Thất An.