Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 964: Tri kỷ (1)



Lời của Ngụy Uyên, khiến ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng tập trung ở trên người Hứa Thất An.

Đầu tường Lâm An, Hoài Khánh, văn võ quan viên. Dưới thành đội ngũ xuất chinh. Bên đường dân chúng.

Hứa Thất An dừng tiếng trống, im lặng một lát, chưa quay đầu, cười vang nói: “Ngụy Công, sau “Thiên hạ thùy nhân bất thức quân”, thơ tiễn không gì hơn được nữa.”

Dừng một chút, hắn cất giọng: “Không bằng ty chức làm một bài từ đi.”

Hai người trước mặt mấy nghìn người, lớn tiếng nói chuyện với nhau...

Ngụy Uyên hơi trầm ngâm, nụ cười không giảm: “Được!”

Từng mảng ánh mắt, trong nháy mắt lại rơi ở trên người Hứa Thất An, học sinh bên dưới cùng quan văn đầu tường, tinh thần chợt rung lên.

Tình cảnh này, sao có thể không có thơ từ trợ hứng, có thi khôi Đại Phụng ở đây, sĩ lâm lại sắp có thêm một tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau.

Nghĩ đến đây, những người đọc sách liền có chút sốt ruột, vô cùng chờ mong đối với bài từ của Hứa Thất An.

Hứa Thất An chưa dừng nổi trống, ngược lại càng thêm kịch liệt, tiếng trống thùng thùng quanh quẩn.

Trong lòng hắn quả thật có một bài từ muốn tặng cho Ngụy Uyên.

Sau khi Sở Châu trở về, hắn từng có một buổi nói chuyện thẳng thắn với Ngụy Uyên, biết được mưu tính của Ngụy Uyên đối với Trấn Bắc vương, có ý nắm lại binh quyền.

Cũng là một lần đó, Hứa Thất An mới ý thức được, vị đại áo xanh này ở trong triều đình chống lại nhiều đảng phái, thật ra vẫn luôn muốn một lần nữa cầm quân, thi triển khát vọng, lại cầu mà không được.

Ngụy Uyên năm đó sau khi đánh xong chiến dịch Sơn Hải quan, liền bị đoạt binh quyền, bị gắt gao đè ở triều đình hai mươi năm.

Ngụy Công, hai mươi năm, ngươi có từng mộng về sa trường, chỉ điểm giang sơn?

Hắn hít sâu một hơi, theo tiếng trống, khí vận đan điền, cất cao giọng:

“Túy lý thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh! Bát bách lý phân huy hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh, sa tràng thu điểm binh.” (bài từ Phá Trận Tử của Tân Khí Tật, tạm dịch: Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, Mộng về kèn rúc liên thanh. Tiệc mở lộc khao đều quân tướng, Đàn sáo lừng vang khúc quân hành, Sa trường thu điểm binh.)

Ngụy Uyên ngây người, ngạc nhiên nhìn người trẻ tuổi trên tường thành.

Bài từ hay!

Mắt các quan văn chợt sáng lên, một câu này, nói là túy mộng lý thiêu đăng khán kiếm, giống như về tới kiếp sống quân lữ năm đó.

Kết hợp tình cảnh bây giờ, bọn họ giống như về tới hai mươi năm trước, điểm binh sa trường sau mùa thu đó, người áo xanh kia dẫn quân xuất chinh.

Đây là bài từ viết cho Ngụy Uyên đấy.

Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng!

Hứa Thất An kịch liệt nổi trống, cất giọng: “Mã tác đích lô phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh. Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh!” (Ngựa tựa Đích Lư lao vút, Cung như sấm sét đùng hoành. Phù tá giúp vua thu đất cũ, Để ngàn thu chói lọi thanh danh.)

Ngươi vì triều đình lo lắng hết lòng, ngươi vì hoàng thất bảo vệ giang sơn, ngươi đổi lấy là cái gì?

Triều đình che giấu công tích của ngươi, khuyếch đại tuyên truyền Trấn Bắc vương, mang quầng sáng thuộc về ngươi, từng chút một chuyển cho tên cầm thú vì h@m muốn bản thân làm ra hành động độc ác tàn sát cả thành.

Quan văn cùng sĩ lâm dùng ngòi bút làm vũ khí, mang ngươi đóng dấu thủ lĩnh hoạn đảng, giống như đã quên chiến dịch Sơn Hải quan là ai đánh thắng, là ai đổi lấy Đại Phụng hai mươi năm thái bình.

Ngươi, đổi lấy là cái gì?

Hắn ngừng lại, tiếng trống biến mất.

Thanh âm Hứa Thất An rất vang dội, giọng điệu lại xen lẫn phiền muộn thật sâu, gằn từng chữ: “Khả liên bạch phát sinh (Tiếc thay tóc bạc nhanh)!”

Trên đầu tường, không khí đột nhiên khựng lại, đám quan văn bọn Vương Trinh Văn sững sờ nhìn Hứa Thất An, nhấm nuốt đoạn cuối cùng này.

Một sự bi thương khôn kể tràn ra trong lòng.

Có thể đả động văn nhân nhất, vĩnh viễn là thơ cùng từ.

Thật ra trong lòng các quan văn ở đây đều rõ Ngụy Uyên là người thế nào, cho dù đấu đỏ mắt, trong lòng là tán đồng phẩm tính của Ngụy Uyên.

Chỉ là lập trường khác nhau mà thôi.

Tiếc thay tóc bạc nhanh, tiếc thay tóc bạc nhanh... Giờ khắc này, cho dù là các quan văn cùng Ngụy Uyên tranh đấu nửa đời người, cũng không khỏi thấy tức ngực.

Phiếu Phiếu cắn môi, đuôi lông mày khẽ nhíu, khởi điểm không biết là cái gì, thẳng đến khi hắn đọc đến một đoạn cuối cùng, cảm giác bi thương đó, chợt mãnh liệt như thủy triều, khiến tim nàng như thắt lại.

Hoài Khánh bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt, thế mà lại có một tầng hơi nước.

“Con mẹ nó, bài từ nát gì vậy, lão tử nghe mà cánh mũi cay cay.” Khương Luật Trung chà chà mặt, nói thầm.

Trong đội ngũ xuất chinh, các tiền bối từng tham gia chiến dịch Sơn Hải quan, giờ khắc này, mắt đều đã ươn ướt.

“Ha ha ha...”

Ngụy Uyên lại cười, cười nhẹ nhàng vui vẻ, cười khóe mắt thấm ra nước mắt.

Hứa Thất An, ngươi có biết ta vì sao không thu ngươi làm nghĩa tử không?

Bởi vì ở trong lòng ta, ngươi là tri kỷ!

...

Thanh Vân Sơn, thư viện Vân Lộc.

Triệu Thủ đứng ở đỉnh núi, nho sam cùng tóc hoa râm theo gió tung bay, ánh mắt ông giống như xuyên thấu khoảng cách, thấy đội ngũ xuất chinh.

“Thư viện bởi Đại Phụng quật khởi, nho gia lại bởi Đại Phụng suy yếu.”

Ánh mắt ông bình tĩnh, giọng điệu trầm ổn, trong mắt càng vô hỉ vô bi.

Ông vận hạo nhiên chính khí, cất cao giọng: “Ngụy Uyên, khải hoàn!”

Vừa dứt lời, lực lượng ngôn xuất pháp tùy của nho gia lao vào hư không, biến mất không thấy.

Một giây sau, hiệu quả cắn trả của pháp thuật buông xuống, hạo nhiên chính khí lượn lờ ở trên người Triệu Thủ ầm ầm tán loạn, mi tâm ông nứt ra một khe hở, cũng nhanh chóng kéo dài, mở rộng, tựa như vỏ trứng vỡ nát.

Trong điện Á Thánh, một luồng hào quang phóng tới, thẳng tắp chiếu vào trên thân Triệu Thủ, thân thể nứt nẻ chậm rãi khép lại.

“Không thể tùy tiện nói mạnh miệng, nhất là đề cập một vị tồn tại vượt qua phẩm cấp. Ngụy Uyên ơi Ngụy Uyên, ta chỉ có thể giúp ngươi đến vậy. Hơn hai ngàn năm trước có nho thánh, mà nay, Nhân tộc chỉ có ngươi có thể gánh vác lá cờ lớn này.”

Triệu Thủ nói xong, hướng tới điện Á Thánh chắp tay: “Đa tạ á thánh cứu giúp.”

Từ sau khi tấm bia đá thánh nhân họ Trình nứt, lực lượng của điện Á Thánh đã sống lại.

...

Trong quân doanh tổng cộng binh lực tập trung bảy vạn, trừ một vạn cấm quân, sáu vạn khác là binh lực địa giới kinh thành, cùng với các châu điều động tới.

Binh lực còn lại ở ba châu đông bắc, Tương Châu, Dự Châu, Kinh Châu.

Kinh thành bên này bảy vạn quân đội, cần chia quân bốn đường tới ba châu đông bắc, mà trong đó hai vạn đi đường thủy, tới Sở Châu biên cảnh phía Bắc.

Hứa Nhị lang ngay trong hai vạn binh mã này.

Hành quân loại chuyện này, người càng đông, thật ra càng phiền toái, cho nên khi xuất chinh quy mô lớn, bình thường là chia quân xử lý, sau đó ở nơi nào đó tập kết hội quân.

Bảy vạn người xuất chinh là khái niệm gì?

Đám đông cuồn cuộn, không nhìn thấy đầu, cũng không nhìn thấy cuối. Lời của Ngụy Uyên, khiến ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng tập trung ở trên người Hứa Thất An.

Đầu tường Lâm An, Hoài Khánh, văn võ quan viên. Dưới thành đội ngũ xuất chinh. Bên đường dân chúng.

Hứa Thất An dừng tiếng trống, im lặng một lát, chưa quay đầu, cười vang nói: “Ngụy Công, sau “Thiên hạ thùy nhân bất thức quân”, thơ tiễn không gì hơn được nữa.”

Dừng một chút, hắn cất giọng: “Không bằng ty chức làm một bài từ đi.”

Hai người trước mặt mấy nghìn người, lớn tiếng nói chuyện với nhau...

Ngụy Uyên hơi trầm ngâm, nụ cười không giảm: “Được!”

Từng mảng ánh mắt, trong nháy mắt lại rơi ở trên người Hứa Thất An, học sinh bên dưới cùng quan văn đầu tường, tinh thần chợt rung lên.

Tình cảnh này, sao có thể không có thơ từ trợ hứng, có thi khôi Đại Phụng ở đây, sĩ lâm lại sắp có thêm một tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau.

Nghĩ đến đây, những người đọc sách liền có chút sốt ruột, vô cùng chờ mong đối với bài từ của Hứa Thất An.

Hứa Thất An chưa dừng nổi trống, ngược lại càng thêm kịch liệt, tiếng trống thùng thùng quanh quẩn.

Trong lòng hắn quả thật có một bài từ muốn tặng cho Ngụy Uyên.

Sau khi Sở Châu trở về, hắn từng có một buổi nói chuyện thẳng thắn với Ngụy Uyên, biết được mưu tính của Ngụy Uyên đối với Trấn Bắc vương, có ý nắm lại binh quyền.

Cũng là một lần đó, Hứa Thất An mới ý thức được, vị đại áo xanh này ở trong triều đình chống lại nhiều đảng phái, thật ra vẫn luôn muốn một lần nữa cầm quân, thi triển khát vọng, lại cầu mà không được.

Ngụy Uyên năm đó sau khi đánh xong chiến dịch Sơn Hải quan, liền bị đoạt binh quyền, bị gắt gao đè ở triều đình hai mươi năm.

Ngụy Công, hai mươi năm, ngươi có từng mộng về sa trường, chỉ điểm giang sơn?

Hắn hít sâu một hơi, theo tiếng trống, khí vận đan điền, cất cao giọng:

“Túy lý thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh! Bát bách lý phân huy hạ chích, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh, sa tràng thu điểm binh.” (bài từ Phá Trận Tử của Tân Khí Tật, tạm dịch: Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, Mộng về kèn rúc liên thanh. Tiệc mở lộc khao đều quân tướng, Đàn sáo lừng vang khúc quân hành, Sa trường thu điểm binh.)

Ngụy Uyên ngây người, ngạc nhiên nhìn người trẻ tuổi trên tường thành.

Bài từ hay!

Mắt các quan văn chợt sáng lên, một câu này, nói là túy mộng lý thiêu đăng khán kiếm, giống như về tới kiếp sống quân lữ năm đó.

Kết hợp tình cảnh bây giờ, bọn họ giống như về tới hai mươi năm trước, điểm binh sa trường sau mùa thu đó, người áo xanh kia dẫn quân xuất chinh.

Đây là bài từ viết cho Ngụy Uyên đấy.

Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng!

Hứa Thất An kịch liệt nổi trống, cất giọng: “Mã tác đích lô phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh. Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh!” (Ngựa tựa Đích Lư lao vút, Cung như sấm sét đùng hoành. Phù tá giúp vua thu đất cũ, Để ngàn thu chói lọi thanh danh.)

Ngươi vì triều đình lo lắng hết lòng, ngươi vì hoàng thất bảo vệ giang sơn, ngươi đổi lấy là cái gì?

Triều đình che giấu công tích của ngươi, khuyếch đại tuyên truyền Trấn Bắc vương, mang quầng sáng thuộc về ngươi, từng chút một chuyển cho tên cầm thú vì h@m muốn bản thân làm ra hành động độc ác tàn sát cả thành.

Quan văn cùng sĩ lâm dùng ngòi bút làm vũ khí, mang ngươi đóng dấu thủ lĩnh hoạn đảng, giống như đã quên chiến dịch Sơn Hải quan là ai đánh thắng, là ai đổi lấy Đại Phụng hai mươi năm thái bình.

Ngươi, đổi lấy là cái gì?

Hắn ngừng lại, tiếng trống biến mất.

Thanh âm Hứa Thất An rất vang dội, giọng điệu lại xen lẫn phiền muộn thật sâu, gằn từng chữ: “Khả liên bạch phát sinh (Tiếc thay tóc bạc nhanh)!”

Trên đầu tường, không khí đột nhiên khựng lại, đám quan văn bọn Vương Trinh Văn sững sờ nhìn Hứa Thất An, nhấm nuốt đoạn cuối cùng này.

Một sự bi thương khôn kể tràn ra trong lòng.

Có thể đả động văn nhân nhất, vĩnh viễn là thơ cùng từ.

Thật ra trong lòng các quan văn ở đây đều rõ Ngụy Uyên là người thế nào, cho dù đấu đỏ mắt, trong lòng là tán đồng phẩm tính của Ngụy Uyên.

Chỉ là lập trường khác nhau mà thôi.

Tiếc thay tóc bạc nhanh, tiếc thay tóc bạc nhanh... Giờ khắc này, cho dù là các quan văn cùng Ngụy Uyên tranh đấu nửa đời người, cũng không khỏi thấy tức ngực.

Phiếu Phiếu cắn môi, đuôi lông mày khẽ nhíu, khởi điểm không biết là cái gì, thẳng đến khi hắn đọc đến một đoạn cuối cùng, cảm giác bi thương đó, chợt mãnh liệt như thủy triều, khiến tim nàng như thắt lại.

Hoài Khánh bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt, thế mà lại có một tầng hơi nước.

“Con mẹ nó, bài từ nát gì vậy, lão tử nghe mà cánh mũi cay cay.” Khương Luật Trung chà chà mặt, nói thầm.

Trong đội ngũ xuất chinh, các tiền bối từng tham gia chiến dịch Sơn Hải quan, giờ khắc này, mắt đều đã ươn ướt.

“Ha ha ha...”

Ngụy Uyên lại cười, cười nhẹ nhàng vui vẻ, cười khóe mắt thấm ra nước mắt.

Hứa Thất An, ngươi có biết ta vì sao không thu ngươi làm nghĩa tử không?

Bởi vì ở trong lòng ta, ngươi là tri kỷ!

...

Thanh Vân Sơn, thư viện Vân Lộc.

Triệu Thủ đứng ở đỉnh núi, nho sam cùng tóc hoa râm theo gió tung bay, ánh mắt ông giống như xuyên thấu khoảng cách, thấy đội ngũ xuất chinh.

“Thư viện bởi Đại Phụng quật khởi, nho gia lại bởi Đại Phụng suy yếu.”

Ánh mắt ông bình tĩnh, giọng điệu trầm ổn, trong mắt càng vô hỉ vô bi.

Ông vận hạo nhiên chính khí, cất cao giọng: “Ngụy Uyên, khải hoàn!”

Vừa dứt lời, lực lượng ngôn xuất pháp tùy của nho gia lao vào hư không, biến mất không thấy.

Một giây sau, hiệu quả cắn trả của pháp thuật buông xuống, hạo nhiên chính khí lượn lờ ở trên người Triệu Thủ ầm ầm tán loạn, mi tâm ông nứt ra một khe hở, cũng nhanh chóng kéo dài, mở rộng, tựa như vỏ trứng vỡ nát.

Trong điện Á Thánh, một luồng hào quang phóng tới, thẳng tắp chiếu vào trên thân Triệu Thủ, thân thể nứt nẻ chậm rãi khép lại.

“Không thể tùy tiện nói mạnh miệng, nhất là đề cập một vị tồn tại vượt qua phẩm cấp. Ngụy Uyên ơi Ngụy Uyên, ta chỉ có thể giúp ngươi đến vậy. Hơn hai ngàn năm trước có nho thánh, mà nay, Nhân tộc chỉ có ngươi có thể gánh vác lá cờ lớn này.”

Triệu Thủ nói xong, hướng tới điện Á Thánh chắp tay: “Đa tạ á thánh cứu giúp.”

Từ sau khi tấm bia đá thánh nhân họ Trình nứt, lực lượng của điện Á Thánh đã sống lại.

...

Trong quân doanh tổng cộng binh lực tập trung bảy vạn, trừ một vạn cấm quân, sáu vạn khác là binh lực địa giới kinh thành, cùng với các châu điều động tới.

Binh lực còn lại ở ba châu đông bắc, Tương Châu, Dự Châu, Kinh Châu.

Kinh thành bên này bảy vạn quân đội, cần chia quân bốn đường tới ba châu đông bắc, mà trong đó hai vạn đi đường thủy, tới Sở Châu biên cảnh phía Bắc.

Hứa Nhị lang ngay trong hai vạn binh mã này.

Hành quân loại chuyện này, người càng đông, thật ra càng phiền toái, cho nên khi xuất chinh quy mô lớn, bình thường là chia quân xử lý, sau đó ở nơi nào đó tập kết hội quân.

Bảy vạn người xuất chinh là khái niệm gì?

Đám đông cuồn cuộn, không nhìn thấy đầu, cũng không nhìn thấy cuối.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv