Chỉ một lát, trong nội sảnh truyền đến tiếng kêu “ngao ngao ngao” của thẩm thẩm, mỹ phụ nhân chạy ra khỏi sảnh, nhìn chung quanh, tiếp theo ánh mắt tập trung Hứa Thất An.
“Ninh Yến —— “
Thẩm thẩm hô to một tiếng, vẻ mặt sắp khóc, dùng sức vẫy vẫy bàn tay nhỏ: “Nhị lang phải ra chiến trường, cháu, cháu mau tới nghĩ biện pháp.”
Bây giờ trong nhà chỉ một mình Hứa Thất An có thể gánh vác việc lớn, thẩm thẩm gặp vấn đề không giải quyết được, ngay lập tức tìm cháu trai.
Hứa Thất An bất đắc dĩ lên đón, không đợi đến gần, thẩm thẩm chủ động áp sát, cầm lấy cánh tay hắn, vội vàng nói:
“Nhị lang sao có thể ra chiến trường chứ, nó ngay cả một con gà cũng chưa từng giết. Nó chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt, hoàng đế bảo nó ra chiến trường, đây, đây không phải muốn lấy mạng nó sao.”
Nói xong, nức nở khóc lên.
Hứa Linh Nguyệt lúc này cũng ở trong sảnh, đứng ở một bên, dung nhan thanh lệ thoát tục làm ra tư thái khẽ nhíu lông mày lá liễu, lo lắng cho an nguy của Nhị lang.
“Mẹ, con là thất phẩm Nhân Giả, là thất phẩm. Cha cũng mới thất phẩm mà thôi...” Hứa Từ Cựu không phục.
“Có tác dụng gì? Cha con đã sớm nói với mẹ rồi, thất phẩm thư sinh vẫn tay trói gà không chặt, cửu phẩm võ giả cũng đánh không lại.” Thẩm thẩm giận dữ nói.
Hứa Nhị lang nhất thời nghẹn lời.
Hứa Thất An vỗ vỗ mu bàn tay thẩm thẩm, bày tỏ an ủi, sau đó nói: “Cũng không phải không có biện pháp giải quyết, cùng lắm thì từ quan thôi.”
“Từ quan!” Thẩm thẩm lau nước mắt.
Chiến tranh ở trong mắt phụ nữ như thẩm thẩm, là tai nạn lớn như trời sập, làm một người mẹ, nàng tình nguyện con trai từ bỏ tiền đồ, cũng không muốn ra chiến trường.
“Không có khả năng!”
Hứa Tân Niên cứng rắn ngắt lời, thân là người đọc sách của thư viện, sao có khả năng bởi vì sợ hãi ra chiến trường mà rụt cổ chứ.
Thẩm thẩm ngồi ở trên ghế, rơi lệ nói: “Con là từ trong bụng mẹ chui ra, con mấy cân mấy lượng mẹ còn không biết? Con nếu có một nửa bản lãnh của đại ca con, mẹ cũng lười quản con. Nhưng con chính là thư sinh vô dụng, làm văn con còn được, cầm đao liều mạng với người ta, con lấy đâu ra bản lãnh này?
“Chi thứ hai chỉ có con một đứa con nối dõi, con nếu có chuyện gì, mẹ, mẹ cũng không sống nữa...”
Hứa Linh Nguyệt mặt mày đau khổ an ủi mẫu thân.
“Mẹ, con tu là binh pháp, chiến trường vốn là sân nhà của con, là nơi con tu hành. Mà nay thật không dễ gì có cơ hội này.” Giọng điệu hắn chuyển thành mềm mại giải thích.
“Con có phải ngu xuẩn hay không?”
Thẩm thẩm rít lên: “Cẩu hoàng đế kia là muốn con chết đó, hắn có thù oán với Ninh Yến, hắn ước gì cả nhà chúng ta chết hết. Con còn ngu ngốc tự mình đưa lên?”
Nàng rơi lệ, dưới sự kích động, hiếm thấy có chút diện mạo dữ tợn.
Thấy một màn như vậy, Hứa Thất An bỗng ngây người, thẩm thẩm thật ra trong lòng rất rõ tình cảnh Hứa phủ, biết cháu trai đắc tội hoàng đế, cả nhà đều bị nhằm vào, ở trong nguy cơ ăn bữa hôm lo bữa mai.
Nhưng nàng chưa từng biểu lộ lo lắng phương diện này, lại càng chưa từng thầm oán cháu trai “xen vào việc của người khác”, không phải vì ngốc, mà là mang đứa cháu trai một tay nuôi lớn này coi là người nhà, coi là con trai.
Có một số người ngoài miệng không coi ngươi là gì cả, thật ra trong lòng là yêu ngươi.
Hứa Thất An yên lặng rời khỏi nội sảnh, bảo hạ nhân dắt con ngựa cái nhỏ đến, hướng nha môn Đả Canh Nhân lao đi.
...
Hạo Khí Lâu, tầng bảy.
Trong phòng trà, Hứa Thất An cau mày, nói: “Ngụy Công, Nguyên Cảnh Đế cẩu tặc kia quả nhiên không từ bỏ hãm hại ta. Hắn thấy ta thanh danh như mặt trời ban trưa, lại có viện trưởng Triệu Thủ, ngài còn có Giám chính chống lưng, tạm thời không muốn đụng đến ta, liền mang chủ ý đặt tới trên người Từ Cựu.”
Hứa Thất An vì sao chưa rời khỏi kinh thành, ngược lại dám lén điều tra Nguyên Cảnh Đế? Chính là vì sau lưng có ba vị đại lão này chống lưng.
Hơn nữa mình coi như thái độ thu mình khiêm tốn, chưa tìm chết ở trước mặt Nguyên Cảnh Đế.
Nhưng hắn biết, Nguyên Cảnh Đế sớm hay muộn sẽ tính sổ với hắn, vị hoàng đế am hiểu quyền mưu này, hắn có đầy đủ kiên nhẫn chờ đợi, ví dụ như một lần này.
Bản thân Hứa Thất An không sợ Nguyên Cảnh Đế, nhưng đối với Nhị thúc cùng Nhị lang, trong lòng hắn rất lo lắng, Nguyên Cảnh Đế muốn “giá họa” bọn họ, thật sự quá đơn giản.
Ngụy Uyên cười nói: “Ngươi có ý tưởng gì.”
Hứa Thất An thử nói: “Ngụy Công có thể chắn trở về hay không?”
Ngụy Uyên lắc đầu: “Bệ hạ khâm điểm, không tiện từ chối.”
Hứa Thất An thở dài nặng nề: “Ta vốn muốn theo Nhị lang cùng nhau nhập ngũ, âm thầm bảo hộ hắn, nhưng cảm thấy nếu ta cũng rời khỏi kinh thành, người nhà mới chính thức nguy hiểm, vì thế đành phải đến cầu Ngụy Công.
“Ngụy Công là chủ soái lần xuất chinh này, ngài giúp ta quan tâm Nhị lang một chút đi.”
Giám chính cùng Triệu Thủ sẽ bảo vệ hắn, nhưng hai vị đại lão sẽ làm bảo tiêu cho hắn, bảo hộ người nhà của hắn sao?
Hứa Thất An cũng không có lòng tin này, chỉ có ở chỗ Ngụy Uyên, hắn có lòng tin.
Giám chính cùng Triệu Thủ mang hắn coi là quân cờ, cho nên chỉ nhận hắn, không nhận người nhà hắn. Ngụy Uyên mang hắn coi là tâm phúc, là người quan trọng, cho nên Ngụy Uyên sẽ bận tâm người nhà của hắn.
Ngụy Uyên uống trà, cười nói: “Ta sẽ mang Hứa Tân Niên an bài đến phương Bắc, Khương Luật Trung và Dương Nghiễn quan hệ với ngươi tốt nhất. Mặt khác, Sở Nguyên Chẩn cũng sẽ đi phương Bắc.”
Hứa Thất An chợt kinh hỉ hẳn lên: “Thì ra ngài đều đã an bài thỏa đáng? Ngài để Sở Nguyên Chẩn nhập ngũ, chính là vì bảo hộ Nhị lang?”
Ba ba!
Ngụy Uyên bật cười nói: “Đó chỉ là nhân tiện mà thôi, Sở Nguyên Chẩn tài tình vô song, làm một giang hồ tán nhân quá đáng tiếc. Hắn vẫn như cũ là người đọc sách lòng mang thiên hạ, chỉ là bất mãn bệ hạ tu đạo mới từ quan quy ẩn.
“Chỉ cần còn có tâm, sẽ không từ chối ta, nhân tài tốt như vậy, không dùng thì uổng không dùng.”
Sở Nguyên Chẩn cũng là người công cụ rồi... Hứa Thất An thầm nhủ.
Ngụy Uyên sau đó hỏi: “Ngươi còn có cái gì muốn nói với ta không?”
Hắn giống như có chút chờ mong.
Hứa Thất An cười hề hề hai tiếng, đứng dậy, cung kính hành lễ: “Chúc Ngụy Công khải hoàn.”
Ngụy Uyên từ chối cho ý kiến cười cười, như có chút thất vọng.
“Hứa Thất An!”
Nhưng khi hắn cáo từ rời khỏi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng của Ngụy Uyên, “Cửu Châu thiên hạ, so với ngươi nghĩ càng thêm phức tạp. Đi đi, đi tốt con đường của ngươi.”
Hứa Thất An đợi một lát, chưa đợi được Ngụy Uyên giải thích, ngoái đầu nhìn lại hắn một cái: “Vâng!”
Rời khỏi Hạo Khí Lâu, Hứa Thất An lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, hướng Sở Nguyên Chẩn phát ra thỉnh cầu tán gẫu riêng.
【 3: Sở huynh, vừa rồi Binh bộ truyền đến tin tức, ta cùng với ngươi giống nhau, cũng phải theo quân xuất chinh. 】 Chỉ một lát, trong nội sảnh truyền đến tiếng kêu “ngao ngao ngao” của thẩm thẩm, mỹ phụ nhân chạy ra khỏi sảnh, nhìn chung quanh, tiếp theo ánh mắt tập trung Hứa Thất An.
“Ninh Yến —— “
Thẩm thẩm hô to một tiếng, vẻ mặt sắp khóc, dùng sức vẫy vẫy bàn tay nhỏ: “Nhị lang phải ra chiến trường, cháu, cháu mau tới nghĩ biện pháp.”
Bây giờ trong nhà chỉ một mình Hứa Thất An có thể gánh vác việc lớn, thẩm thẩm gặp vấn đề không giải quyết được, ngay lập tức tìm cháu trai.
Hứa Thất An bất đắc dĩ lên đón, không đợi đến gần, thẩm thẩm chủ động áp sát, cầm lấy cánh tay hắn, vội vàng nói:
“Nhị lang sao có thể ra chiến trường chứ, nó ngay cả một con gà cũng chưa từng giết. Nó chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt, hoàng đế bảo nó ra chiến trường, đây, đây không phải muốn lấy mạng nó sao.”
Nói xong, nức nở khóc lên.
Hứa Linh Nguyệt lúc này cũng ở trong sảnh, đứng ở một bên, dung nhan thanh lệ thoát tục làm ra tư thái khẽ nhíu lông mày lá liễu, lo lắng cho an nguy của Nhị lang.
“Mẹ, con là thất phẩm Nhân Giả, là thất phẩm. Cha cũng mới thất phẩm mà thôi...” Hứa Từ Cựu không phục.
“Có tác dụng gì? Cha con đã sớm nói với mẹ rồi, thất phẩm thư sinh vẫn tay trói gà không chặt, cửu phẩm võ giả cũng đánh không lại.” Thẩm thẩm giận dữ nói.
Hứa Nhị lang nhất thời nghẹn lời.
Hứa Thất An vỗ vỗ mu bàn tay thẩm thẩm, bày tỏ an ủi, sau đó nói: “Cũng không phải không có biện pháp giải quyết, cùng lắm thì từ quan thôi.”
“Từ quan!” Thẩm thẩm lau nước mắt.
Chiến tranh ở trong mắt phụ nữ như thẩm thẩm, là tai nạn lớn như trời sập, làm một người mẹ, nàng tình nguyện con trai từ bỏ tiền đồ, cũng không muốn ra chiến trường.
“Không có khả năng!”
Hứa Tân Niên cứng rắn ngắt lời, thân là người đọc sách của thư viện, sao có khả năng bởi vì sợ hãi ra chiến trường mà rụt cổ chứ.
Thẩm thẩm ngồi ở trên ghế, rơi lệ nói: “Con là từ trong bụng mẹ chui ra, con mấy cân mấy lượng mẹ còn không biết? Con nếu có một nửa bản lãnh của đại ca con, mẹ cũng lười quản con. Nhưng con chính là thư sinh vô dụng, làm văn con còn được, cầm đao liều mạng với người ta, con lấy đâu ra bản lãnh này?
“Chi thứ hai chỉ có con một đứa con nối dõi, con nếu có chuyện gì, mẹ, mẹ cũng không sống nữa...”
Hứa Linh Nguyệt mặt mày đau khổ an ủi mẫu thân.
“Mẹ, con tu là binh pháp, chiến trường vốn là sân nhà của con, là nơi con tu hành. Mà nay thật không dễ gì có cơ hội này.” Giọng điệu hắn chuyển thành mềm mại giải thích.
“Con có phải ngu xuẩn hay không?”
Thẩm thẩm rít lên: “Cẩu hoàng đế kia là muốn con chết đó, hắn có thù oán với Ninh Yến, hắn ước gì cả nhà chúng ta chết hết. Con còn ngu ngốc tự mình đưa lên?”
Nàng rơi lệ, dưới sự kích động, hiếm thấy có chút diện mạo dữ tợn.
Thấy một màn như vậy, Hứa Thất An bỗng ngây người, thẩm thẩm thật ra trong lòng rất rõ tình cảnh Hứa phủ, biết cháu trai đắc tội hoàng đế, cả nhà đều bị nhằm vào, ở trong nguy cơ ăn bữa hôm lo bữa mai.
Nhưng nàng chưa từng biểu lộ lo lắng phương diện này, lại càng chưa từng thầm oán cháu trai “xen vào việc của người khác”, không phải vì ngốc, mà là mang đứa cháu trai một tay nuôi lớn này coi là người nhà, coi là con trai.
Có một số người ngoài miệng không coi ngươi là gì cả, thật ra trong lòng là yêu ngươi.
Hứa Thất An yên lặng rời khỏi nội sảnh, bảo hạ nhân dắt con ngựa cái nhỏ đến, hướng nha môn Đả Canh Nhân lao đi.
...
Hạo Khí Lâu, tầng bảy.
Trong phòng trà, Hứa Thất An cau mày, nói: “Ngụy Công, Nguyên Cảnh Đế cẩu tặc kia quả nhiên không từ bỏ hãm hại ta. Hắn thấy ta thanh danh như mặt trời ban trưa, lại có viện trưởng Triệu Thủ, ngài còn có Giám chính chống lưng, tạm thời không muốn đụng đến ta, liền mang chủ ý đặt tới trên người Từ Cựu.”
Hứa Thất An vì sao chưa rời khỏi kinh thành, ngược lại dám lén điều tra Nguyên Cảnh Đế? Chính là vì sau lưng có ba vị đại lão này chống lưng.
Hơn nữa mình coi như thái độ thu mình khiêm tốn, chưa tìm chết ở trước mặt Nguyên Cảnh Đế.
Nhưng hắn biết, Nguyên Cảnh Đế sớm hay muộn sẽ tính sổ với hắn, vị hoàng đế am hiểu quyền mưu này, hắn có đầy đủ kiên nhẫn chờ đợi, ví dụ như một lần này.
Bản thân Hứa Thất An không sợ Nguyên Cảnh Đế, nhưng đối với Nhị thúc cùng Nhị lang, trong lòng hắn rất lo lắng, Nguyên Cảnh Đế muốn “giá họa” bọn họ, thật sự quá đơn giản.
Ngụy Uyên cười nói: “Ngươi có ý tưởng gì.”
Hứa Thất An thử nói: “Ngụy Công có thể chắn trở về hay không?”
Ngụy Uyên lắc đầu: “Bệ hạ khâm điểm, không tiện từ chối.”
Hứa Thất An thở dài nặng nề: “Ta vốn muốn theo Nhị lang cùng nhau nhập ngũ, âm thầm bảo hộ hắn, nhưng cảm thấy nếu ta cũng rời khỏi kinh thành, người nhà mới chính thức nguy hiểm, vì thế đành phải đến cầu Ngụy Công.
“Ngụy Công là chủ soái lần xuất chinh này, ngài giúp ta quan tâm Nhị lang một chút đi.”
Giám chính cùng Triệu Thủ sẽ bảo vệ hắn, nhưng hai vị đại lão sẽ làm bảo tiêu cho hắn, bảo hộ người nhà của hắn sao?
Hứa Thất An cũng không có lòng tin này, chỉ có ở chỗ Ngụy Uyên, hắn có lòng tin.
Giám chính cùng Triệu Thủ mang hắn coi là quân cờ, cho nên chỉ nhận hắn, không nhận người nhà hắn. Ngụy Uyên mang hắn coi là tâm phúc, là người quan trọng, cho nên Ngụy Uyên sẽ bận tâm người nhà của hắn.
Ngụy Uyên uống trà, cười nói: “Ta sẽ mang Hứa Tân Niên an bài đến phương Bắc, Khương Luật Trung và Dương Nghiễn quan hệ với ngươi tốt nhất. Mặt khác, Sở Nguyên Chẩn cũng sẽ đi phương Bắc.”
Hứa Thất An chợt kinh hỉ hẳn lên: “Thì ra ngài đều đã an bài thỏa đáng? Ngài để Sở Nguyên Chẩn nhập ngũ, chính là vì bảo hộ Nhị lang?”
Ba ba!
Ngụy Uyên bật cười nói: “Đó chỉ là nhân tiện mà thôi, Sở Nguyên Chẩn tài tình vô song, làm một giang hồ tán nhân quá đáng tiếc. Hắn vẫn như cũ là người đọc sách lòng mang thiên hạ, chỉ là bất mãn bệ hạ tu đạo mới từ quan quy ẩn.
“Chỉ cần còn có tâm, sẽ không từ chối ta, nhân tài tốt như vậy, không dùng thì uổng không dùng.”
Sở Nguyên Chẩn cũng là người công cụ rồi... Hứa Thất An thầm nhủ.
Ngụy Uyên sau đó hỏi: “Ngươi còn có cái gì muốn nói với ta không?”
Hắn giống như có chút chờ mong.
Hứa Thất An cười hề hề hai tiếng, đứng dậy, cung kính hành lễ: “Chúc Ngụy Công khải hoàn.”
Ngụy Uyên từ chối cho ý kiến cười cười, như có chút thất vọng.
“Hứa Thất An!”
Nhưng khi hắn cáo từ rời khỏi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng của Ngụy Uyên, “Cửu Châu thiên hạ, so với ngươi nghĩ càng thêm phức tạp. Đi đi, đi tốt con đường của ngươi.”
Hứa Thất An đợi một lát, chưa đợi được Ngụy Uyên giải thích, ngoái đầu nhìn lại hắn một cái: “Vâng!”
Rời khỏi Hạo Khí Lâu, Hứa Thất An lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, hướng Sở Nguyên Chẩn phát ra thỉnh cầu tán gẫu riêng.
【 3: Sở huynh, vừa rồi Binh bộ truyền đến tin tức, ta cùng với ngươi giống nhau, cũng phải theo quân xuất chinh. 】